BỆNH TÌNH YÊU - Trang 100

cha mẹ già cả rồi cũng chỉ biết nương tựa vào con thôi.” Bà Giản cũng đã
nói hết nước hết cái, có điều Giản Minh là một thiếu nữ thiếu hiểu biết,
trong đầu chỉ toàn mấy thứ lãng mạn nên thơ, cô nguyện làm bề tôi cho tình
yêu, đối với xã hội, cô chẳng hiểu gì về xã hội, về cuộc sống này, nghe mẹ
nói những lời đó xong còn cười, “Sau này cha mẹ già cả hả? Mẹ, mẹ và cha
làm sao mà già đi được?”. Cô nhõng nhẽo, “Cha mẹ mãi mãi sẽ không già
đi, sống thọ trăm tuổi.” Thanh niên ấy mà, chẳng có khái niệm gì về mấy từ
‘già cả’ gì đâu.

Cha mẹ của Giản Minh khuyên nhủ đến rách miệng cũng không cách

nào thuyết phục được Giản Minh, đành phải cứng rắn, “Cha mẹ không cho
phép! Con và hắn ta đừng quay về nhà này nữa.”

Giản Minh vẫn không tỉnh ngộ, cũng cứng rắn không kém, “Con có

bầu rồi, con của Thế Triết, chúng con nhất định phải cưới nhau.” Năm ấy
Giản Minh mới chỉ là sinh viên năm ba, tại sao cứ nằng nặc “nhất định kết
hôn để sinh con”? Cha mẹ Giản Minh làm sao có thể tiếp tục nói chuyện
cho rõ ràng nữa đây? Thế là ra tay với La Thế Triết, “Tình yêu học đường
giống như một giấc mộng mù quáng của tuổi trẻ, sau khi tỉnh mộng thì phải
biết làm gì, phải biết làm sao chứ, anh cũng đã đi làm rồi, Giản Minh còn
chưa tốt nghiệp đại học, ít nhất anh cũng phải suy nghĩ một chút cho Giản
Minh chứ…”.

Khuôn mặt của La Thế Triết tĩnh lặng như mặt nước, “Bác trai bác gái,

cháu có suy nghĩ đấy chứ.”

Cái người buổi sáng bảo có suy nghĩ, buổi tối đã xách hai chai rượu

Mao Đài đắt đỏ về, “Bác trai, cháu đã nhờ người uống thử, là rượu thật.”
Đối với người yêu rượu như yêu mạng sống của mình, Mao Đài thực sự
quá hợp với sở thích của ông, khuôn mặt dài như núi Trường Bạch San của
ông cũng đã ngắn lại được mấy phần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.