BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 2: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 454

450

xảy ra là tôi đã bỏ một người từ hai năm trước, và sau
thời gian hai năm người đó bỏ tính chất sannyas. Anh ta
phải mất hai năm bởi vì mọi người cứ trì hoãn, trì hoãn,
trì hoãn. Nhưng tôi bao giờ cũng cho anh ta cảm giác này
- để cho anh ta cảm thấy thoải mái - rằng chính anh ta bỏ
tính chất sannyas. Tôi không đuổi bất kì ai khỏi tính chất
sannyas, ít nhất là không trực tiếp. Tôi bao giờ cũng tạo
cảm giác này cho người sắp bỏ nó; ít nhất người đó sẽ
cảm thấy thoải mái rằng người đó đã làm cái gì.

Nhưng tôi bao giờ cũng cảm thấy tuyệt, vì tôi cảm

thấy được nhẹ gánh. Nếu một người như tảng đá, mang
người đó là một gánh nặng. Và nếu người đó không hợp
tác, thế thì hoàn toàn vô ích mà cứ làm việc trên người
đó. Có giới hạn thời gian nào đó. Tôi làm việc, tôi làm bất
kì cái gì có thể được làm, nhưng nếu tôi thấy đó là trường
hợp không thể được - thế thì người đó phải bị bỏ lại cho
ai đó khác trong kiếp tương lai nào đó.

Và chắc chắn, nhiều chư phật nữa sẽ tới trong tương

lai và họ sẽ cần đệ tử, cho nên tôi không thể kết thúc
được tất cả! Phật Gautama đã chăm sóc cho tôi, tôi phải
chăm chóc cho các chư phật khác, những người sẽ tới.

Điều đó nhắc nhở tôi về điều đã xảy ra cho giáo sĩ

phái Trưởng lão.

Một mùa hè những người theo lễ rửa tội và người

theo hội giám lí đồng ý tổ chức tuần lễ phục hưng phúc
âm. Những người phái Trưởng lão miễn cưỡng đồng ý
làm cùng với điều đó. Đến cuối tuần các giáo sĩ gặp nhau
để thảo luận kết quả của trại về phiên Kinh thánh.

Người theo Hội giám lí nói, “Chúng tôi đã thu phục

được bốn thành viên mới.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.