83
“Có ngay đây thưa thần,” đệ tử nói, và anh ta chạy
như bay xuống núi vừa hát lên trong vui mừng. Sau một
chốc anh ta đi tới một ngôi nhà nhỏ bên cạnh thung lũng
đẹp và gõ cửa. “Tôi xin một cốc nước mát cho thầy,” anh
ta gọi. “Chúng tôi là những sannyasins lang thang không
nhà trên trái đất này.”
Một thiếu nữ đẹp tuyệt trả lời lời gọi của anh ta và
nhìn anh ta một cách thiết tha không giấu diếm. “A,” cô
ấy thì thào, “anh chắc phải phục vụ cho vị thánh linh
thiêng trên núi xa kia rồi. Mời anh vào nhà em đi và ban
phúc lành của anh ở đó.”
“Xin vô phép,” anh ta trả lời, “nhưng tôi đang vội.
Tôi phải trở về với thầy, đem nước cho thầy ngay lập
tức.”
“Chắc chắn, phúc lành của anh chắc không làm thầy
giận đâu. Sau rốt thầy là người linh thiêng vĩ đại, và là đệ
tử của thầy, anh có nghĩa vụ giúp những người chúng tôi
kém may mắn hơn. Nào anh,” cô ấy nhắc lại, “chỉ phúc
lành của anh dành cho ngôi nhà khiêm nhường của em
thôi. Em thật lấy làm vinh dự lắm được có anh ở đây và
có thể phục vụ được thần qua anh.”
Thế là câu chuyện diễn ra, anh ta mủi lòng và đi vào
ngôi nhà và ban phúc lành cho mọi người ở đó. Và thế rồi
đó là lúc ăn tối và anh ta được thuyết phục ở lại và hơn
nữa ban phúc lành bằng việc tham gia vào bữa ăn của cô
ấy, do đó làm cho nó cũng thành linh thiêng. Và vì lúc đó
quá muộn rồi và quay về núi xa thế, và anh ta có thể trượt
chân trong đêm tối và làm đổ nước, anh ta được khuyên
ngủ lại đó đêm đó và dậy sớm bắt đầu đi vào buổi sáng.
Nhưng đến sáng, bò bị tức sữa vì không có ai giúp cô ấy
vắt sữa chúng, và giá mà anh ta có thể giúp cho cô ấy