BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 277

đó, tất cả những gì cô có thể nghĩ là thời gian tỉnh táo có thêm này là một
món quà, hay ít nhất thì cô cũng nên xem là vậy.

Và món quà thì không nên bị lãng phí chút nào hết.
Đó là lý do mà, lúc một giờ chín phút sáng, cô nắm lấy tay nắm cửa của

phòng ngủ màu xanh lục phía bắc, cẩn thận vặn nhẹ cho tới khi cảm thấy ổ
khóa đã xoay rồi để cửa khẽ mở ra từ bản lề im phăng phắc, tạ ơn trời.

Với những chuyển động hết sức cẩn thận, cô đóng cửa, khóa lại, và nhón

chân đi về phía giường. Một vệt sáng mờ từ ánh trăng vắt ngang trên thảm,
mang lại vừa đủ ánh sáng để cô nhận ra dáng ngủ của Hugh.

Cô mỉm cười. Nó không phải là một cái giường lớn, nhưng thế là đủ rồi.
Anh nằm nghiêng về phía bên phải giường, nên cô rón rén đi sang trái,

hít sâu để lấy can đảm rồi trèo vào. Chậm rãi, cẩn thận, cô nhích về phía
anh cho tới khi ở đủ gần để cảm nhận được hơi ấm thoát ra từ cơ thể anh.
Cô nhích lại càng gần hơn, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng anh, sung sướng
khám phá ra rằng nó không có gì che chắn...

Anh giật mình tỉnh giấc, phát ra một âm thanh khụt khịt hài hước đến

mức cô không thể không cười khúc khích.

“Sarah à?”
Cô mỉm cười lả lơi, dù có lẽ anh cũng chẳng thể nhìn rõ cô trong bóng

tối đâu. “Chúc buổi tối tốt lành.”

“Em đang làm gì ở đây?”, anh hỏi bằng giọng ngái ngủ. “Anh đang than

phiền đấy à?”

Một giây im lặng trôi qua. Và rồi, bằng giọng trầm khàn mà cô đã nghe

trước đó, anh nói, “Không”.

“Em nhớ anh”, cô thủ thỉ. “Rõ ràng là thế rồi.”
Cô chọc vào ngực anh dù cho đã nghe thấy giọng cười của anh. “Anh

phải nói cũng nhớ em chứ.”

Tay anh ôm lấy cô, và trước khi cô kịp nói lời nào, anh kéo cô lại gần,

tay nhẹ nhàng ôm lấy hông cô qua lớp áo ngủ. “Anh cũng nhớ em”, anh
nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.