BÍ MẬT NGÔI NHÀ CUỐI HUYỆN - Trang 202

- Ừ! – Đào cười mà nói
- Ngày hôm sau, đến tìm em anh không gặp em. Quả thật, lúc đó anh
rất nhớ em. Chỉ mong gặp lại em.
- Thế hôm nay, anh đã gặp em rồi.
- Còn em, em có nhớ anh không? Sau khi anh đưa em về nhà.
- Co .. o ..ó!

Long nhìn vào mắt Đào. Anh nhận thấy một lời khai nhận rất chân tình yếu
đuối của cô. Anh hiểu Đào cũng để tâm đến anh. Cả hai lại hôn nhau. Nụ
hôn lần này còn sâu đậm hơn lúc ban nãy. Vì họ vừa nói thật với nhau về
tâm trạng của mình. Lúc nãy, đó là một nụ hôn không có lời thôi thúc bởi
sự khao khát nhớ mong. Còn giờ họ đã trao lời yêu thương. Long nói:
- Giá như ta được mãi bên nhau!
- Em cũng vậy …!
Vừa nói xong, hai người chợt hiểu ra điều gì ẩn sau câu nói vô tình đó. Đào
vội nói:
- Tại sao hai ta lại nói câu giá như?
Long không trả lời vội. Anh hiểu cả hai đều có những hoàn cảnh phía sau
họ mà họ chưa thể nói hết, hoàn cảnh này có thể gây sóng gió cho tình cảm
của họ.

- Anh yêu em!
- Em cũng yêu anh!

Cơn khao khát lại bùng lên một lần nữa. Đào nhẹ nhàng trườn lên người
anh. Hôn như cái hôn ban đầu, cả hai tay trong tay, nhịp từng nhịp, cùng
dìu nhau đi qua từng giây phút của khoái lạc, cho đến khi đỉnh điểm đến …
“Ồ, a … a ..n …h, anh!” – Đào khẽ kêu lên. Long cũng nói khò khè trong
họng “Em, yêu em, yêu em!” Anh ngẩng đầu lên đón cái hôn của cô, vừa
khi cô gục xuống ôm lấy vai anh. Cả hai mồ hôi nhễ nhại khắp người thấm
ướt chiếc chăn giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.