BÍCH HUYẾT TẨY THƯƠNG NGÂN - Trang 137

- Có thể ngươi quả thật không biết ta là ai, nhưng ngươi phải tin rằng nếu

ta rơi vào tay kẻ ác...

Cô không nói tiếp, như thể đã nghĩ đến nhiều hậu quả rất đáng sợ. Qua

một lúc sau, cô khẽ nói:

- Tuy ta không đoán ra tại sao ngươi lại đối xử với ta như thế này, nhưng

qua nhiều ngày nay ta đã nhận ra ngươi không phải kẻ xấu, do đó ngươi
nhất định phải giúp ta dò ra lai lịch người kia.

- Ta dò như thế nào?
Tạ Ngọc Luân bỗng cười nhạt:
- Ngươi tưởng ta không nhìn ra ngươi cũng là người có võ hay sao? Cho

dù bây giờ ngươi là chủ tiệm tạp hóa, nhưng lúc trước nhất định có đi lại
trên giang hồ, mà nhất định là một người rất nổi tiếng, bởi ta nhận thấy võ
công không tệ lắm.

Mã Như Long im lặng. Một cao thủ đã luyện võ hơn mười mấy năm, có

những điều không giống người thường. Y tin rằng Tạ Ngọc Luân chắc chắn
có thể nhận ra chỗ khác biệt, vì mỗi ngày cô đều quan sát y. Cô chẳng có
chuyện gì khác để làm, cũng chẳng có thứ gì khác để ngắm.

Tạ Ngọc Luân lại nhìn y chăm chú:
- Nếu ngươi không giúp ta chuyện này, thì ta...
- Thì cô làm gì?
- Ta sẽ tuyệt thực, không uống nước, ta đã chán sống rồi!
Đây đúng là một tuyệt chiêu, Mã Như Long đương nhiên không thể để

mặc nàng nhịn đến chết. Y thở dài nói:

- Cô muốn ta lúc nào đi?
- Đi bây giờ.
Cô nghĩ một chút, nói thêm:
- Ngươi có thể thay áo màu đen, kiếm khăn đen che mặt, nếu lỡ bị người

phát giác đuổi theo, thì ngươi nhớ kỹ chớ chạy thẳng về đây, ta cũng biết
ngươi không muốn cho người khác nhận ra lai lịch của ngươi.

Cẩn trọng giang hồ, xem ra cô biết rành hơn cả y.
Tạ Ngọc Luân lại nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.