BÍCH HUYẾT TẨY THƯƠNG NGÂN - Trang 182

- Tại sao không kêu y ra đây?
Thái độ của vị khách chẳng nhường.
Lão Trương thật thà cũng không vừa:
- Bởi vì chủ là chủ, bất kể là ông chủ lớn hay ông chủ nhỏ, ít nhiều gì

cũng có kiểu cách riêng.

Khách dường như hết hứng:
- Chủ không ra, thì ta không mua nữa.
Đột nhiên lão Trương thật thà bồi một câu rất nặng:
- Bây giờ đại nhân không muốn mua cũng không được, bởi vậy nhất định

phải vào trong.

Thiết Chấn Thiên nãy giờ chuyên tâm lắng nghe cuộc đối thoại, trong

mắt dường như đang suy nghĩ. Tiếng nói của cả hai không nhỏ lắm, ở
phòng trong có thể nghe rõ từng chữ, y đâu cần phải chuyên chú lắng nghe.

Mã Như Long thầm nghĩ chắc Thiết Chấn Thiên đang cố nhận giọng nói

của người khách kia. Đang muốn hỏi phải chăng Thiết Chấn Thiên đã biết
lai lịch người khách, thì y đã nói:

- Vương Vạn Võ ư?
Giọng Thiết Chấn Thiên tỏ vẻ hồi hộp:
- Coi chừng hai cánh tay của lão Trương thật thà.
Trong võ lâm chỉ có một Vương Vạn Võ, “Phân Cân Thố Cốt Thủ” Đại

Lực Ưng Trảo Công của y độc bộ giang hồ; y tâm độc tay hiểm, một khi
xuất thủ là nhắm vào các khớp quan trọng trên thân thể, cho nên kẻ cùng y
giao đấu, không chết cũng bị tàn phế.

Lúc này Vương Vạn Võ đã xuất thủ, Thiết Chấn Thiên nói đã quá trễ, vì

Mã Như Long đã nghe thấy tiếng xương bể. Tiếng động rất khẽ nhưng nghe
đến lạnh người.

Mã Như Long chỉ cảm thấy ruột thắt lại, bất kể lão Trương thật thà có

thành thật hay chăng, y cũng đã cùng lão chung sống hết ba tháng hai mươi
mốt ngày.

Điều kỳ lạ là Mã Như Long chỉ nghe tiếng xương vỡ chứ không hề nghe

tiếng người kêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.