BÍCH HUYẾT TẨY THƯƠNG NGÂN - Trang 85

một vài cảm giác tốt đẹp, có thể vượt qua nỗi sợ hãi.

Đại Uyển lại nói:
- Nếu ngươi sợ, bây giờ đi vẫn còn kịp.
Mã Như Long đáp:
- Ta không đi.
Đại Uyển thở dài nhè nhẹ:
- Vậy thì ta...
Cô không nói hết câu. Tiếng nói của cô đột nhiên im bặt như bị một nhát

khoái đao vô hình cắt đứt, như thể đột nhiên bị một bàn tay ma vô hình bóp
nghẹn. Trong mắt cô bỗng lộ vẻ khiếp hãi vô cùng, như thể bỗng nhiên
nhìn thấy một ác quỷ mà những kẻ khác không thấy.

Nếu Mã Như Long quay đầu lại xem, thì sẽ phát hiện ra người Đại Uyển

nhìn thấy chỉ là một cô gái bình thường, mình mặc áo vải xanh rất đơn sơ,
trong tay cầm một giỏ hoa, vừa bước vào con hẻm chật hẹp này.

Mã Như Long không quay đầu lại, nên y không dằn được bèn hỏi:
- Cô sao vậy?
Đại Uyển nói:
- Ta phải đi, ngươi không đi, thì ta đi đây.
Cô chưa nói hết lời, đã bỏ đi thật, thân mình bay lên nhảy qua bức tường

cao mà bất kỳ ai cũng không tưởng tượng cô có thể nhảy lên được.

Cô gái bán hoa dạo tầm thường kia vẫn một mực cúi đầu đi thẳng đến

phía trước, chừng như không thấy sắp có bức tường cản đường đi. Mọi
người nhìn thấy cô sắp đụng đầu vào tường, có thể đụng mạnh đổ máu nữa,
chẳng ai tưởng tượng được đầu cô không bị bể vì đụng vào tường, mà
ngược lại bức tường bị cô đụng bể. Chỉ nghe “ầm” một tiếng, trên bức
tường cao dầy cỡ hai thước đột nhiên hiện ra một cái lỗ có hình người, cô
gái bán hoa dạo kia đã đi xuyên qua, như thể đi xuyên qua một tờ giấy
mỏng.

Mã Như Long sững sờ, mọi người đều chưng hửng. Khinh công của Đại

Uyển đã khiến người giật mình, võ công của cô gái bán hoa dạo lại càng
kinh khiếp hơn. Bầu trời đêm bỗng như trở nên tối hơn, gió chừng như lạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.