BIÊN NIÊN SỬ XỨ PRYDAIN: LÂU ĐÀI LLYR - Trang 245

Cậu vội thọc tay vào áo và lôi quả cầu
ra. Cậu ôm nó trong hai bàn tay một hồi
lâu, chỉ sợ sẽ bị thất vọng khi quả cầu
không toả sáng được.

Cậu nín thở và chầm chậm buông một
bên tay ra. Quả cầu vàng nằm trong tay
cậu; cậu có thể cảm thấy bề mặt nhẵn mịn
lành lạnh của nó và sức nặng của nó, mà
không hiểu sao lại như không nặng chút
nào. Cậu cảm thấy cặp mắt của những
người bạn đồng hành đang dồn vào mình
và có thể đoán được cái nhìn đầy hy
vọng của họ. Nhưng bóng tối chỉ đè nặng
lên họ ngột ngạt hơn bao giờ hết. Quả
cầu không le lói lên một tia sáng nào.

“Tôi không thể làm được.” Taran lẩm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.