đầu vừa rên rỉ vừa lắc lư
thân mình tới lui. “Xin hãy
đi đi và để tôi yên.” Ông ta
thổn thức. “Tôi không
khoẻ; tôi có rất nhiều việc
phải làm, tôi sẽ không bao
giờ làm xong mất.”
“Ông phải cho chúng
tôi biết!” Taran kêu lên.
“Xin làm ơn.” cậu nói thêm,
hạ giọng xuống vì Gwystyl
khốn khổ lại bắt đầu run
lẩy bẩy, mắt trợn ngược lên