BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI - Trang 703

“Thực ra cũng không có gì, chỉ là tâm trạng không được tốt lắm nên tới

Yên Xuyên du lịch. Nghe nói ở đây phong cảnh rất được. Nhưng không
ngờ, vừa xuống xe lại phát hiện ra ví tiền bị rơi đâu mất, giờ chỉ còn mỗi cái
điện thoại trong người, cho nên…”

Cố Thừa Đông trầm mặc, rất lâu mới lên tiếng: “Ồ!”

“…” Đây là cái kiểu phản ứng gì thế? Dương Cẩm Ngưng chớp mắt, bực

mình đến nỗi ném cả tờ báo trong tay đi, “Tôi đã gọi điện về nhà bố mẹ
nhưng không thấy ai nghe máy, không biết họ đang làm gì. Nếu không vì
không liên lạc được với họ thì tôi cũng không muốn làm phiền anh thế
này!”

Kiếm cớ vớ vẩn.

Cố Thừa Đông vẫn đứng im trước đầu xe, tài xế vốn định chạy xe vào bãi

đậu xe cũng phải bất động theo anh, đành ngồi im đợi anh cho phép ra về.

“Cô hiện tại đang ở đâu?” Anh thờ ơ nói một câu, sắc mặt tỏ ý thỏa hiệp.

“Bến xe XX”

Cố Thừa Đông bỏ điện thoại xuống, suy nghĩ một chút rồi đưa lên tai,

“Đừng chơi trò chơi, đừng lãng phí pin, điện thoại để ở chế độ standby.”

Dương Cẩm Ngưng lặng im nghe Cố Thừa Đông dặn dò, một nỗi chua

xót dâng lên. Nếu là trước đây, cô sẽ cảm thấy đây là chuyện bình thường,
nhưng giờ phút này cô lại nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của anh.

“Ừ.”

Cố Thừa đông xoay người, lại ngồi vào trong xe, nói với tài xế địa điểm.

Lúc anh tới nơi, Dương Cẩm Ngưng đang ngồi im, khoanh hai chân trên

ghế, cả người cuộn lại, dáng vẻ cô nhỏ bé, gầy yếu. Trong tay cô cầm chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.