họ lại nghĩ ra cái trò dớ dẫn đến thế được!
Cứ như thể bọn mình không có việc gì làm!
- Nầy Justus, thật mình không nhận ra được cậu đây, - Bob nói, khi họ rẽ
vào con đường chính dẫn về Rocky Beach.
- Bình thường ra cậu bao giờ cũng hăng hái như điên khi gặp chuyện ma
qủi mà.
- Đúng thế, nhưng là chuyện ma qủi thật sự kia! Là nhưng hiện tượng ma
qủi mà người ta nhìn thấy kia! Nhưng ở đây mọi việc khác hẳn: Bà Adams
là một người mê tín, vì sợ mà không dám chuyển đến ở trong ngôi nhà mới.
Nhưng hai người bạn gái kia thì lại rất muốn ở đó và bây giờ phải thuyết
phục bà ta cho bằng được. Nhưng mình rất tiếc, các bạn ạ, trong mắt của
mình thì đây là một trò chơi mưu kế chứ chẳng có cái gì để mà điều tra cả.
Mình biết, đời nầy không có ma, và cái đó mình không cần phải chứng
minh, giằng dai làm gì cho thêm ngớ ngẩn.
Thám tử phó lượn xe lại bên cạnh xe Justus và lắc đầu.
- Thế thì tại sao cậu lại nhận lời mời đó?
- Rất đơn giản: Để kết thúc chuyện nầy càng nhanh càng tốt. Ba bà cô đó
muốn có một bản trình diển về cuộc gọi hồn với một cô đồng cùng tất cả
nhưng trò lăng nhăng khác. Thế thì xin mời, ta hãy cho họ một buổi trình
diển. buổi trình diển của ta sẽ rất thuyết phục và mặc dầu vậy sẽ chẳng dẫn
đến một kết quả nào cả, qua đó vậy là chúng ta chứng minh được rằng
trong nhà của bà Adams không có ma. Còn quyết định làm gì với cái kết
luận đó thì là chuyện của họ. Đối với bọn mình, đến đó là vụ án kết thúc và
ta có thời gian để chăm lo đến chuyện khác.
Cả một lúc lâu, Peter không nói nên lời.
- Cậu định lừa họ!
- Không. Mình chỉ trao cho họ đúng thứ mà họ muốn có. Về cuối, chúng ta
sẽ có ba nữ chủ hết sức hài lòng, cứ tin chắc như thế đi!
Chầm chậm, nghĩ đi nghĩ lại mãi, rồi Peter cũng cảm thấy đây là một ý hay.
-
Thế bọn mình làm trò đó ra sao?
- Yếu tố quan trọng nhất là ờ chổ cô đồng. Cô ấy phải diễn một màn kịch