Chung Minh nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:"Cái gì, ngươi cho hắn hai
ngàn lượng bạc đến cưới ta?"
Tô Tử Mặc thấy nàng lại hấp tấp, nên nói:"Ta cho hắn bạc, hắn không
lấy ra thêm nữa, cũng không trách được ta."
Chung Minh nói:"Ta không có hỏi tới bạc của ngươi, ý của ta là ngươi
cho hắn bạc cưới ta? Không phải, ta là nói biểu ca không có bạc cưới ta,
ngươi liền cho hắn bạc?" Trong lời nói tràn ngập oán khí, giống như là Tô
Tử Mặc đem nàng bán cho Tống Tuấn Kiệt.
Tô Tử Mặc mở to mắt, vẻ mặt vô tội nói:"Ta nghĩ là muội đã đồng ý rồi,
muội phải biết rằng, Tống gia cũng không thể so với nhà muội, hai ngàn
lượng bạc là một nửa gia tài đó".
Chung Minh phát bực, rõ ràng Tô Tử Mặc trong lòng hiểu rõ, lại giả bộ
như cái gì cũng không biết, dù là khi đó không biết mình thích nàng mới
làm như vậy thì cũng không thể a, Chung Minh ngồi thở phì phì nói:"Đừng
nói hai ngàn lượng, chính là hai vạn lượng, lão nương cũng không gả!"
"Đúng, nương đồng ý." Tống Văn Thục bên ngoài nói tiếp lời, sau đó đi
vào, "Bất quá tiểu cô nương không nên nói chuyện thô lỗ như vậy".
"Nương, nương đã đến rồi" Chung Minh tiếp đón, kéo cánh tay mẫu thân
hỏi:"Biểu ca đâu?"
Tống Văn Thục nói:"Ta sai người hầu an bài cho hắn nghỉ ngơi, lúc ăn
cơm tái kiến cũng không muộn."
Chung Minh nói:"Dứt khoát cũng đừng thấy, nương giúp Minh nhi đuổi
hắn đi đi".
Tống Văn Thục nói:"Sao làm vậy được, hơn nữa Tuấn Kiệt lần này đến
cũng không phải chỉ vì con, đồng thời cũng là tới đón Tử Mặc trở về".