Abaddon nhẹ nhàng tiến tới.
- Tôi có thể thấy là tôi vừa làm bà không vui. Tôi rất xin lỗi. Trước tình hình
rắc rối này, chắc bà cho rằng bà nên được nghe câu trả lời.
- Không phải vấn đề nên hay không, điểm mấu chốt là tôi chỉ còn Peter là
người thân duy nhất, - Katherine đáp - Không ai hiểu anh ấy rõ hơn tôi, nếu
bác sĩ cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra thì có lẽ tôi sẽ giúp được bác sĩ.
Chúng ta cùng chung một mong muốn là làm những điều tốt nhất cho anh
Peter mà.
Bác sĩ Abaddon chìm vào im lặng khá lâu và sau đó chậm rãi gật đầu như
thể tán đồng. Cuối cùng. anh ta lên tiếng.
- Nói cho rõ, thưa bà Solomon, sở dĩ tôi quyết định chia sẻ thông tin này với
bà chỉ vì tôi nghĩ những hiểu biết của bà có thể giúp tôi hỗ trợ Peter.
- Dĩ nhiên rồi.
Abaddon rướn người ra phía trước, tì khuỷu tay lên đầu gối.
- Bà Solomon, hễ gặp anh trai bà, tôi lại cảm thấy ông ấy cứ bị dằn vặt ghê
gớm vì một cảm giác tội lỗi nào đó. Tôi chưa bao giờ gặng hỏi tỉ mỉ bởi vì
đó không phải là mục đích khiến ông ấy tìm đến tôi. Nhưng hôm qua, vì một
vài lý do, tôi đã hỏi ông ấy - Abaddon nhìn xoáy vào cô Peter đã tâm sự hết,
thật đột ngột và bất ngờ. Ông thổ lộ những điều tôi không tưởng nổi là sẽ
được nghe…kể cả những chi tiết về cái đêm mẹ của ông bà qua đời.
Đêm Giáng sinh - gần mười năm về trước. Mẹ trút hơi thở cuối cùng ngay