đường của một con người.
Anderson thận trọng bước qua Langdon, chui vào trong hốc tường và bấu
chặt hai bàn tay hộ pháp vào hai mặt kim tự tháp.Sau đó, cảm thấy khó nhấc
lên được ở góc đứng bất tiện này, anh ta kéo cái kim tự tháp về phía mình và
nặng nề hạ nó xuống mặt bàn gỗ, rồi lùi lại để nhường chỗ cho Sato.
Vị Giám đốc OS nhấc cây nến lại gần kim tự tháp và săm soi bề ngoài nhẵn
bóng của nó. Bà ta chậm rãi rê những ngón tay nhỏ thó trên bề mặt, kiểm tra
kỹ từng phân phần chóp bằng, và sau đó là các mặt. Bà ta vòng tay xung
quanh để sờ phía sau, rồi cau mày vẻ thất vọng thấy rõ.
- Giáo sư, lúc trước ông nói người ta xây Kim tự tháp Tam điểm để bảo vệ
các thông tin bí mật nhỉ!
- Truyền thuyết nói thế.
Vậy thì, giả sử kẻ bắt cóc Peter tưởng đây là Kim tự tháp Tam điểm, chắc
chắn gã sẽ tin rằng nó chứa đựng những thông tin rất ghê gớm.
Langdon cau có gật đầu.
- Phải, cứ cho là hắn tìm thấy thông tin ấy thì nội dung cũng đã được mã
hoá, và rất khó giải… trừ phi gặp được người thích hợp nhất.
- Nghĩa là sao?
Mặc dù càng lúc càng thấy sốt ruột nhưng Langdon vẫn trả lời bằng giọng từ
tốn.