Bà có trông thấy dấu vết này không? - Anh trỏ tay lên sàn phòng khách.
Sato bước lại gần, dõi mắt xuống lớp thảm sang trọng và lắc đầu, không phát
hiện điều gì khác lạ cả.
- Quỳ hẳn xuống, - Simkins nhắc - Hãy nhìn lớp tuyết của thảm ấy.
Sato làm theo. Một lúc sau, bà đã nhận ra. Các sợi thảm tựa hồ bị ép mạnh,
chúng nằm rạp xuống theo hai đường miết thẳng tựa hồ bánh xe của một thứ
gì đó đã lăn ngang qua phòng.
- Tôi đang tự hỏi, - Simkins nói và trỏ tay - các vệt này dẫn đến đâu.
Sato đưa mắt dõi theo. Hai đường song song lờ mờ chạy ngang tấm thảm
phòng khách rồi biến mất bên dưới một bức tranh lớn trải từ trần xuống tới
tận sàn treo ngay cạnh bếp lò. Thế là thế nào nhỉ?
Simkins tiến lại phía bức tranh và cố gắng nhấc nó ra khỏi tường.
Không tài nào nhấc được.
- Nó cố định rồi, - anh đưa các ngón tay lần theo mép tranh - Xem nào, có gì