BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1349

ông đều thích cảm giác mới mẻ, huống chi là một người lấy sáng tác mà
sống như Lương Phàm. Anh ta cần rất nhiều phụ nữ cung cấp linh cảm cho
anh ta, cô chỉ là một trong số đó.”

“Sao cậu lại có thể nguyền rủa mình như vậy?” Hồng Mẫn Nhi phẫn nộ

trừng mắt nhìn Bình An.

“Không, tôi chúc phúc cho cô đấy chứ, chúc cô sẽ đi cùng với Lương

Phàm đến sông cạn đá mòn.” Bình An cười nói, xoay người muốn rời khỏi
đây.

“Bình An...” Hồng Mẫn Nhi thương tâm gọi cô lại.

“Cô Phương.” Không biết từ lúc nào Lương Phàm đã ra đứng ngoài cửa

phòng, nhíu mày nhìn Bình An vẻ như muốn muốn nói lại thôi.

Bình An không che giấu chút nào ánh mắt khinh bỉ và ghét bỏ nhìn anh

ta, “Anh Lương có gì chỉ giáo?”

“Chuyện hôm nay có thể để tôi tự nói với Trình Vận được không?”

Lương Phàm do dự một lát mới chậm rãi đi tới trước mặt Bình An, hỏi
bằng giọng thỉnh cầu.

“Anh sẽ nói à? Sau đó thì sao, lại tổn thương chị Vận một lần nữa sao?”

Bình An lạnh giọng hỏi.

Giọng Lương Phàm lạnh xuống, “Cô Phương, đây là chuyện riêng của

chúng tôi.”

Bình An cười khẽ, nhưng thanh âm lại chẳng có chút ý cười nào, “Anh

Lương, có phải anh cảm thấy Trình Vận là kiểu người dù anh có tổn thương
thế nào cũng sẽ không rời khỏi anh đúng không? Anh phản bội chị ấy hết
lần này đến lần khác nhưng vì chị ấy không biết nên mới càng ngày càng
không kiêng kỵ phải không? Anh ích kỷ tiêu xài hết tình cảm mà chị ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.