Đối với anh, nếu như cuối cùng có thể kí hợp đồng ở lại thì đương nhiên
là việc tốt, thế nhưng nếu không được giữ lại thì anh cũng không cố kiết
làm gì, anh không muốn vì một suất công việc mà phải trầy vi tróc vảy,
đằng nào chẳng kiếm được một bệnh viện nào đó làm chốn dung thân.
Trong thành phố này, còn có một thứ quan trọng hơn nhiều lần so với cái
bệnh viện nổi tiếng toàn quốc này.
Anh cảm thấy mình là một thằng ngốc, bất kể lí do anh tới thành phố
này có đàng hoàng, đứng đắn đến đâu, trên thực tế chỉ một mình anh hiểu
rõ rằng anh vội vã đưa ra quyết định này chẳng quan chỉ vì một câu nói
không đầu không cuối đầy ẩn ý của Trần Lang mà bản thân anh cứ bướng
bỉnh cho là thật.
Thành phố này sao mà rộng lớn, đèn đuốc đỏ xanh, phồn hoa sầm uất,
muốn nhấn chìm một con người sao dễ dàng đến vậy. Cô ấy ở đâu? Anh
phải tìm cô ấy ra sao? Anh không có câu trả lời, cũng hoàn toàn không có
chút manh mối nào. Có lẽ Trần Lang biết rõ mọi chuyện, thế nhưng anh
biết anh ta sẽ chẳng nói cho anh, anh cũng chẳng ngu ngốc mà van vỉ Trần
Lang. Anh cũng có niềm kiêu hãnh sâu kín trong lòng chứ. Buổi hoàng hôn
ấy, nụ cười khiêu khich của Trần Lang đã khắc sâu vào trong anh, có lẽ,
anh căm ghét con người cao ngạo ấy còn hơn cả Lưu Lý Lâm.
Ngoài thời gian trực và nghỉ ngơi, phần lớn thời gian còn lại của anh
đều xông xáo khắp các ngóc ngách của thành phố này, như tìm kim đáy bể,
ngu ngốc đến nực cười, thậm chí anh còn không xác định được cô ấy có
sống ở đây hay không nữa. Thế nhưng, anh bắt buộc phải làm thế này, bởi
anh đã quá sợ hãi việc đứng một chỗ chờ đợi, suốt hai năm qua, anh cảm
thấy mình như một hòn đảo cô độc giữa biển khơi, im lìm tuyệt vọng, đợi
chờ thứ gì đó có lẽ vĩnh viễn không bao giờ ghé lại, nước biển lạnh lẽo cứ
dần dà nhấn chìm anh, nuốt chửng anh, từng tấc, từng tấc một... Anh đã sắp
trôi tuột vào trong đó, thế mà phía chân trời kia đến cả một chiếc bóng xa
xăm cũng chẳng thấy được Anh phải tìm cô! Chỉ cần cô ở đây, sẽ có ngày