BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 718

thế này, trong lòng nhiều lần đấu tranh, chợt thấy được sự tình đã tệ đến
mức không thể tệ hơn được nữa, ta bây giờ cái gì cũng không có,ta còn cân
nhắc rồi cân nhắc mãi để làm gì? Nhón chân hôn lên má hắn, cơ thể hắn
cứng đờ, ta ghé sát một bên tai hắn êm ái nói: "Ta bây giờ còn chưa quên
được chàng! Cũng không cho phép chàng quên ta!"

Nói xong, tâm tình thực sự rất tốt, nguyên lai đây mới là ý nghĩ thật sự

trong tận sâu đáy lòng của ta. Cho dù chàng không thể lấy ta, cũng không
cho phép chàng quên ta! Chí ít cũng không cho phép chàng quên ta trước
khi ta quên chàng! Ta biết bản thân mình ích kỷ tùy hứng, nhưng chúng ta
chỉ có một chút nhớ thương ở sâu trong tâm khảm này là còn có thể dành
cho nhau.

Hắn ngưng mắt nhìn ta một hồi, thản nhiên nói: "Ban đêm sương dày,

chân nàng không thể bị nhiễm lạnh, nhanh chóng trở về đi!" Nói xong xoay
người bước nhanh rời đi. Chân ta không thể bị nhiễm lạnh? Chàng làm sao
biết? Nhìn bóng lưng hắn, trong lòng len lỏi một chút dư vị ngọt ngào.

Nhặt chiếc áo choàng trên mặt đất, dắt ngựa, đi theo xa xa phía sau hắn,

hắn vẫn không quay đầu lại một lần, nhưng bước chân lại chầm chậm, phối
hợp với nhịp chân của ta, để ta không đến mức bị rơi lại quá xa. Cách một
cự ly nhất định, hai người một trước một sau, đều tự mình trở về doanh địa.

Lương Phi qua đời đã tròn hai năm, ngày giỗ mau tới, Bát a ka hướng về

phía Khang Hi xin chỉ lui về, nói muốn đi tế điện vong mẫu. Khang Hi
chuẩn sở thỉnh của hắn, Bát a ka dẫn người tự động rời khỏi.

Không lâu sau khi hắn đi, Khang Hi ra lệnh dỡ trại quay về kinh. Lần vi

hành này Khang Hi thu hoạch khá lớn, các vị a ka cùng đại thần đều ra sức
tán dương: "Hoàng thượng oai phong không giảm so với trước kia, chúng
thần không thể sánh bằng!",người già bao giờ cũng thích người khác tán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.