BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 230

Kẻ đeo mặt nạ dường như ý thức được một điều gì đó, mồm hắn không
ngớt phát ra những âm thanh gừ gừ khàn đục nặng nề và chạy như bay bổ
nhào vào tôi.

Nhưng hắn đã đến muộn mất một giây. Đúng khoảnh khắc hắn sắp vồ được
tôi thì tôi tung mình nhảy ào xuống dưới dốc núi.

Tạm biệt La Thiên của tôi, tạm biệt cha tôi mẹ tôi!

Tôi mơ hồ chơi vơi, hình như tôi trở lại đỉnh núi chùa Thiên Nhãn. Đó là
chuyện của tháng trước, một đứa trẻ cướp giật túi xách của tôi, rồi bỏ chạy;
chạy quá nhanh trượt chân ngã xuống vách núi. Nhưng đúng khoảnh khắc
ấy La Thiên đã kịp nắm được tay nó, còn tôi, tôi quá vội hỗ trợ anh nên tôi
cũng suýt ngã rơi xuống. Vậy là một mình La Thiên đang rất nguy ngập vì
hai tay nắm tay hai người, nhưng anh đã buông tay tôi ra...

La Thiên của tôi là con người như vậy, anh dám liều mạng để cứu một kẻ
cắp vặt vốn chưa từng quen biết.

Anh nói: “Tiểu Yên em có tin anh không?”

Tôi đương nhiên gật đầu: “Tin chứ! Em sẽ mãi mãi tin anh.”

Anh hơi mỉm cười, nói: “Em Tiểu Yên! Anh yêu em...”

Em cũng yêu anh, La Thiên, hãy vì em, anh nhất định phải tìm ra sự thật!

5

Lúc chạng vạng tối, tôi tập tễnh lê bước trở về căn lều. Rồi nằm vật ngay ra
đất như một đám bùn nhão, toàn thân tôi đau ê ẩm không sót một chỗ nào.

Thấy tôi trở về, Chu Vũ và Tư Khải Điển lập tức chạy đến vồn vã hỏi tôi
vừa rồi đi đâu, đã xảy ra chuyện gì...

Tôi mệt mỏi nhìn quanh bốn phía, rồi hỏi họ: “La Thiên đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.