BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 111

không hết tiền. Còn Chi, mang theo tất cả niềm hy vọng của gia đình với
khoản trợ cấp ít ỏi đủ mua bánh mì gặm trong vài tháng. Khi đi, ba cô chỉ
tiễn đứa con gái nhiều kỳ vọng của mình bằng câu "Ba biết con can đảm!",
đủ để Chi không thể khóc dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Môn "kinh tế vĩ mô" đã thi xong, Yvon chờ Chi ở bồn hoa giữa trường.

Đây là chỗ hẹn thường lệ của hai người.

-Tối nay mình đi liền - Yvon hào hứng - Phải như thế mới đủ thời giờ

cho em thấy hết những cảnh đẹp vùng Provence. Năm nay nắng đẹp quá...

- Nhưng... - Chi không nỡ làm bạn thất vọng - Em còn công việc chỗ

anh Long...

Cô cảm nhận rõ rệt sự hụt hẩng trong ánh mắt Yvon. Đôi môi mọng hay

trề và cặp má bầu bĩnh của anh hơn lúc nào hết làm Chi ý thức "trẻ con
quá!".

- Thì đi với anh hai ngày thôi, em cũng cần xã hơi chứ - Yvon nài - Rồi

sau đó anh chở em thẳng đến chỗ Long.

Hồi mới nhập học, suốt mấy tháng đầu Chi không theo kịp bài vở. Thầy

giảng nhanh theo phương pháp bắt sinh viên tự thân vận động. Cô lân la lên
bàn đầu ngồi làm quen với mấy bạn Pháp nhưng ai cũng ngó lơ. Người
phương Tây theo chủ nghĩa cá nhân, hay đề cao cái tôi. Họ không thích
giúp đỡ ai tận tình. Thấy Chi có ý làm quen để hỏi han bài vở, họ khó chịu
vì bị làm phiền. Tuy ngoài mặt vẫn lịch sự nhưng thái độ lạnh lùng khiến
Chi tủi thân mấy phen ứa nước mắt. Hôm đó môn "xác suất thống kê" quá
khó, cô đang ôm đầu cúi gầm xuống mớ bài tập trong thư viện thì một tên
con trai mặc quần jean rách bươm gối đến hỏi "Hiểu bài không? Có cần tôi
giảng lại không?". Chi nhận ra anh chàng học chung lớp hay ngồi những
dãy bàn cuối. "Tôi chắc cô không theo kịp bài. Người nước ngoài làm sao
hiểu hết bài giảng. Môn này mà lơ mơ thì không ổn rồi. Tập tôi ghi lại đầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.