BỔ THIÊN KÝ - Trang 2614

Lại qua nửa ngày, sắc trời dần tối, chim muông dưới chân núi dần tán

đi. Đồ Sơn Quỹ Họa đi xuống đỉnh núi, đến gần Vinh Tuệ Khanh.

Tay trái Đồ Sơn Quỹ Họa cầm roi xanh dài đặt trước ngực phải, hướng

về phía Vinh Tuệ Khanh cúi gập người: “Ta lại nợ cô một nhân tình, nhân
tình này quá lớn, ta không biết dùng cái gì trả lại.”

Đồ Sơn Quỹ Họa chân thành cảm ơn Vinh Tuệ Khanh giúp mình đỡ

nửa kiếp lôi cuối cùng.

Vinh Tuệ Khanh nhớ rễ Hồ Lô mà yêu tu Mão Quang từng tặng mình,

cô giật mình cười nói: “Không cần, yêu tu phố Hồ Lô đã tặng một món quà
lớn cho ta, mãi không biết làm sao trả lại tình cảm nồng nhiệt của họ, giờ
trả cho vương giả của họ cũng hợp lý.”

Đồ Sơn Quỹ Họa thẳng người lên, cười sang sảng: “Vậy thì tốt quá, ta

biết họ tặng cho cô thứ rất ghê gớm nên cô mới nói ra lời như thế.”

Vinh Tuệ Khanh cười chỉ roi xanh dài trong tay Đồ Sơn Quỹ Họa, hỏi:

“Đây là cái gì? Tại sao những con phim phượng tặng nó cho cô?”

Đồ Sơn Quỹ Họa vuốt roi xanh dài, mỉm cười nói: “Đây là roi Mục

Dương của ta, ta là vua yêu tu, thay trời quản lý tất cả yêu tu, bọn họ phải
nghe theo roi Mục Dương sai khiến.”

Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Cô vốn là thợ săn trong yêu tu, giờ cũng

coi như việc hợp với người.” Cô lại hỏi: “Vậy cô có đi nước Hồ Lô
không?”

Yêu tu có ba chỗ định cư, tùy theo phạm vi lớn nhỏ đặt tên phố Hồ Lô,

thành Hồ Lô, nước Hồ Lô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.