Ngôn dày hơn của tôi nên ngủ sẽ thoải mái hơn chăng. Sau khi Trịnh Thuấn
Ngôn quay về, cô ấy đã nổi cơn thịnh nộ, cô ấy nói mình có thói quen cực
kì sạch sẽ và ghét nhất là người khác nhảy lên giường của cô ấy. Sau
chuyện đó, không còn ai dám ngủ trên giường của Trịnh Thuấn Ngôn nữa
mà chuyển sang ngủ trên giường tôi. Mặc dù tôi cũng tỏ ra không vui
nhưng tôi là một người không dễ nổi cáu, tôi luôn cảm thấy rằng những
người cùng sống với nhau thì dễ va chạm cho nên cần phải rộng lượng với
nhau, nếu chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này mà tổn hại đến hoà khí thì
không hay chút nào. May mà Trần Thuỷ đều đánh tiếng hỏi tôi trước, còn
ngon ngọt cầu xin tôi, tôi cũng không nỡ làm mất mặt cô ta. Rồi sự việc bị
đẩy đến cao trào khi cô ta dẫn về phòng chúng tôi một cô bạn hôi nách, lại
còn ngủ trên giường của tôi. Tối hôm đó trở về phòng tôi phát hiện ngay ra
rằng giường của mình đã bị đảo lộn. Khi tôi trèo lên giường để chuẩn bị
ngủ thì lập tức bị ngạt đến không thở được.
Trời ơi là trời, cô ta không thèm hỏi han tôi đã cho một người hôi nách
ngủ trên giường tôi suốt một đêm! Tôi sắp phát điên mất rồi. Tôi bịt mũi
tháo tung toàn bộ ga trải giường vỏ chăn ra. Kết quả là tôi chưa kịp nói
năng gì Trần Thuỷ đã quở trách tôi. Cô ta nói: "Cậu cần gì phải phản ứng
mạnh như vậy chứ? Đến mức thế cơ à? Không phải là giường ngủ của cậu
sao? Cậu còn chê người ta bẩn à? Không phải chính cậu thường xuyên
không gấp chăn sao, còn nói gì nữa...". Cô ta cứ đứng đó lải nhải. Tôi thật
không thể chịu nổi, liền tiện tay nện thẳng đống ga trải giường cùng vỏ
chăn vào mặt cô ta: "Cậu ngửi đi! Tôi không gấp chăn thì làm sao nào? Bởi
vì buổi trưa còn phải ngủ, buổi tối còn phải ngủ! Tôi không gấp chăn thì
cản trở chuyện gì của cậu à? Cậu không thèm hỏi han tôi lấy một tiếng đã
cho một kẻ thối hoắc lên giường của tôi, cậu còn lí sự ư?" Có lẽ cô ta chưa
bao giờ thấy tôi nổi giận đến thế. Thấy tôi nói liền một mạch như vậy,
không e dè nể nang gì hết, cô ta liền núp vào một bên và không hé răng nữa.
Một điển hình của câu "mềm nắn rắn buông".