Hôm Trần Thuỷ và chàng trai đó gặp mặt, xuất phát từ nguyên nhân mà
mọi người đều biết, ba người chúng tôi trừ cô ấy đã làm thành một bồi thẩm
đoàn cùng nhau tới chỗ cậu ta. Với kinh nghiệm thực tiễn phong phú và
trình độ lí luận tuyệt vời, tôi được bổ nhiệm làm đoàn trưởng.
Thật quá thất vọng, đó lại là một người đàn ông khá thấp kém. Không
phải loại tôi thích, anh ta không có cái phong độ, lịch sự, nho nhã. Từ cái
nhìn đầu tiên tôi đã bỏ phiếu phủ quyết cho anh ta. Chúng tôi đi dạo, đi ăn
rồi sau đó đi hát. Chúng tôi đã hát hơn ba tiếng đồng hồ trong một phòng
Karaoke ở bên ngoài trường học. Chính trong ba tiếng đó chúng tôi đã đặt
một kết cục đầy kịch tính cho phần sau. Càng nhìn càng thấy anh ta là kẻ
chẳng ra sao, nhưng thật không ngờ, anh ta lạ có khả năng ca hát. Anh ta
hát giọng của ai cũng giống, hơn nữa biểu hiện tình cảm lại phong phú: anh
ta vừa cất tiếng, cả bốn người chúng tôi ngay lập tức đều "ngậm tăm" bởi
không muốn lộ ra sự yếu kém của bản thân. Sau khi biểu diễn xong hơn hai
mươi bản tình cả một cách đằm thắm, anh ta gần như đã thâu tóm được trái
tim vốn đã có đôi chút rung động của Trần Thuỷ. Đặc biệt là sau khi anh
chàng đó hát xong bài Duy nhất rồi nhìn về phía Trần Thuỷ và nói "Tặng
em" với tình cảm dịu dàng chan chứa, Trần Thuỷ suýt chút nữa ngất ngay
tại chỗ. Mặc dù ánh đèn trong phòng rất mờ ảo nhưng tôi vẫn nhìn rõ ngấn
lệ long lanh trong mắt Trần Thuỷ. Trong khoảnh khắc đó tôi biết cô gái này
thế là xong rồi. Vậy là toàn bộ bí quyết yêu đương tôi dạy cô ấy đều vô
dụng. Tất cả những gì tôi có thể làm là cầu khẩn ông trời, mong cho cái tồi
tệ nhất của chàng trai trước mắt chúng tôi đây cũng chỉ là vẻ ngoài của anh
ta.