BỐN NĂM PHẤN HỒNG - Trang 139

thì khi nghe được điều đó tôi đã tức khắc ghi nhớ trong lòng. Khi đó tôi cho
rằng lúc cần có thể mang ra áp dụng. Sau này tôi mới biết Tô Tiêu cũng chỉ
là biết một chút trên bề mặt mà thôi, ít nhất thì cái "bảy trước tám sau" chỉ
là cách nói ngược, thực chất đó là kì không an toàn nhất.

Những nữ sinh cùng trang lứa muốn có được kiến thức về "sự an toàn"

một cách chính xác, tốt nhất lên học hỏi từ những sách khoa học thường
thức phổ thông. Với những tin đồn thổi, mọi người trong phòng cùng nhau
thảo luận và kết luận rút ra thường là "không an toàn". Sau khi nghe xong
suy luận của Tô Tiêu, Trần Thuỷ bắt đầu bấm đốt ngón tay đếm đếm. Đếm
rất lâu mà vẫn chưa đếm ra liền áp mặt vào bàn cầm cây bút khoanh khoanh
chấm chấm lên cuốn lịch để bàn. Ba người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau
không nói không rằng. Một lần nữa tôi lại cảm thấy Trần Thuỷ thật ngốc
nghếch, đầu óc cô ấy quá đơn giản, làm chuyện gì cũng thiếu suy nghĩ. Cô
ấy không những vô trách nhiệm với chính sức khoẻ của bản thân mà còn rất
tuỳ tiện, lại không biết che giấu những chuyện không phải là vẻ vang gì.
Thực ra lên năm thứ hai đại học, suy cho cùng thì những nữ sinh như vậy
cũng không phải ít nhưng mọi người vẫn chưa thể thản nhiên tiếp nhận
chuyện đó. Cô ấy cũng không sợ chúng tôi loan truyền chuyện đó ra ngoài.
Nếu như La Nghệ Lâm vẫn ở phòng này thì Trần Thuỷ đã "thân bại danh
liệt" ở trong khoa chúng tôi từ lâu rồi. Tôi không biết trên thế giới này có
bao nhiêu người hồ đồ hiếm thấy như Trần Thuỷ, cô nữ sinh lần đầu tiên
dâng hiến mình. Lúc đó, tôi cho rằng sự hoà trộn hai thân thể vào nhau lần
đầu tiên là rất thiêng liêng, rất nghiêm túc, là lời hứa của tình yêu, là dùng
thân thể để thừa nhận tình yêu của hai bên. Tôi tin rằng rất nhiều nữ sinh
khác lúc đầu cũng nghĩ như vậy. Vậy mà rốt cuộc lại hoàn toàn trái ngược.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.