BỐN NĂM PHẤN HỒNG - Trang 214

không bao giờ đề cập đến. Chuyện của Tô Tiêu cứ dần dần lắng xuống như
thế.

Ban đầu tôi còn sợ có người tố giác cô ấy, nói cô ấy chuyển ra ngoài sống

chung cùng với người khác. Theo nội quy của trường chúng tôi, việc sống
chung cần phải bị loại trừ. Nhưng dường như mọi người đã nói sướng cái
miệng rồi nên cũng cho qua, không có ai chạy lên trường tố cáo cả. Nghĩ
lại, sinh viên bây giờ đều đã khôn ra cả. Tố cáo người khác, bản thân đã
không được cái gì hay ho lại còn vô duyên vô cớ chuốc thêm kẻ thù, huỷ
hoại cả một đời người ta, chi bằng làm chút việc có lợi ích thực tế, mọi
người cũng không phải là những người thực sự tàn nhẫn, việc một người
khác bị đuổi luôn khiến cho mình có cảm giác bất an. Cho nên trong trường
học chuyện sống chung rất ít khi bị phanh phui ra trước trường, tôi nghĩ có
lẽ là vì nguyên nhân trên. Tôi không biết Tô Tiêu thực sự yêu anh ta hay là
chỉ làm một cuộc giao dịch với anh ta, mà thực ra yêu là thế nào. Từ xưa
đến nay yêu một người không bao giờ có thể hạnh phúc từ đầu đến cuối,
yêu một người chính là sự trao đổi ngang bằng giữa hạnh phúc và khổ đau.
Nếu khổ đau mà nhiều hơn hạnh phúc thì đó là tình yêu bất hạnh, nếu hạnh
phúc mà nhiều hơn khổ đau thì mọi người sẽ nói đó là một đôi hạnh phúc,
người trong cuộc cũng sẽ phối hợp tỏ vẻ thân mật. Thực ra những người
từng yêu đều biết tình yêu luôn làm bạn đau vào một lúc nào đó Cuộc sống
cứ tiếp diễn yên ổn. Mỗi người vui với niềm hạnh phúc riêng của mình, đau
khổ với nỗi đau riêng của mình. Cho đến một ngày có cô nữ sinh tên là Lưu
Sa Sa phải nhảy lầu tự sát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.