BONG BÓNG LÊN TRỜI - Trang 26

bộ quần áo cũ kỹ kia . Chiều về, Thường lại ghé nhà chú Kiến để hóa trang
một lần nữa trước khi trở về nhà.
Chú Kiến đón Thường bằng ánh mắt vui vẻ. Chú chỉ cây kẹo gói trong tấm
ny-lông đặt giữa bàn:
- Của cháu đây!
Vừa nói chú vừa kéo Thường lại cạnh bàn và bắt đầu hướng dẫn cho anh
cách kéo từng khúc kẹo . Động tác chẳng có gì phức tạp nên chỉ trong chốc
lát, Thường đã có thể kéo thuần thục. Sau đó, chú nói sơ qua về giá cả,
khúc dài bao nhiêu, khúc ngắn bao nhiêu .
Thường ngó quanh:
- Đồ nghề nấu kẹo của chú đâu ?
Chú Kiến cười:
- Làm kẹo kéo cần gì đồ nghề! Cứ đổ đường vô nồi mà nấu . Khi nào thấy
nó bắt đầu quánh lại thì nhỏ từng giọt vô chén nước để thử. Thấy được rồi
thì đổ ra thau, chờ nó nguội bớt treo lên móc mà đánh.
Chú Kiến chỉ tay lên cái móc sắt treo sát tường:
- Cái móc kia kìa! Đánh đến khi nào nó trắng tinh và bắt đầu co lại thì đem
xuống cán dẹp ra! - Đang thao thao bất tuyệt, chợt chú khựng lại, ngó
Thường - Mà thôi, cháu cần gì biết ba chuyện đó. Chuyện làm kẹo để chú
lo . Hằng ngày, cháu cứ việc ghé đây lấy kẹo mang đi là được rồi!
Thường mỉm cười:
- Thì cháu hỏi cho biết...
Không đợi Thường nói dứt câu, chú Kiến vội lên tiếng giục:
- Thôi, chú cháu mình đi!
- Bây giờ đi đâu ?
- Chú sẽ dẫn cháu đến trường cấp một Phương Nam. Chỗ này thường ngày
chú vẫn tạt qua . Phải có chú dẫn đi mới được. Cháu là "ma mới", đi một
mình không khéo bị "ma cũ" bắt nạt. Thôi, mình đi!
- Chú chờ cháu một chút! Cháu phải thay đồ đã!
Vừa nói, Thường vừa lôi bộ đồ trong túi xách ra .
Chú Kiến cười cười:
- Thật khổ! Đi bán kẹo kéo mà y như đi đóng kịch không bằng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.