- Kẹo kéo ? - Thủy Tiên trợn mắt.
Thường tỉnh bơ:
- Chứ sao! Thay vì làm bánh, tôi làm một cây kẹo kéo thật bự để giữa nhà
đãi bạn bè.
Thủy Tiên không biết Thường nói trêu . Cô chớp mắt xuýt xoa:
- Hay quá hén! Vậy Thường làm cho Thủy Tiên đi!
Tới phiên Thường ngạc nhiên:
- Làm gì?
- Thì làm kẹo kéo! - Thủy Tiên hào hứng - Thủy Tiên sẽ đãi sinh nhật bằng
kẹo kéo! Giống như Thường vậy!
- Thế còn chiếc bánh mười bảy tầng?
- Thì vẫn làm. Ăn kẹo trước, ăn bánh sau .
Thường dở khóc dở cười . Anh không ngờ Thủy Tiên tin những lời đùa cợt
của mình là thật, liền so vai:
- Tôi nói đùa cho vui đó thôi! Ai lại đãi sinh nhật bằng kẹo kéo!
Thường đinh ninh sau khi nghe mình thú thật, Thủy Tiên sẽ rút lui ý định
kỳ cục đó lại . Nào ngờ cô vẫn khăng khăng:
- Thì Thường cứ làm cho Thủy Tiên đi! Coi như Thủy Tiên đặt Thường
làm, Thủy Tiên trả...
Đang hăm hở, chợt nhận ra mình nói hớ, Thủy Tiên liền ngưng bặt.
Nhưng Thường rất nhạy cảm, anh khịt mũi:
- Không cần phải trả tiền! Nếu Thủy Tiên nhất định muốn vậy, tôi sẽ làm.
Coi như đó là quà sinh nhật của tôi tặng Thủy Tiên. Chỉ có điều ...
Thấy Thường ngập ngừng, Thủy Tiên sốt ruột:
- Điều gì?
Thường liếm môi:
- Sao tôi thấy nó... kỳ kỳ! Tôi nói chơi mà Thủy Tiên lại làm thật!
- Thủy Tiên thấy chẳng kỳ gì cả, lại còn vui nữa!
Thủy Tiên đáp với giọng háo hức. Trước vẻ quả quyết của cô, Thường biết
mình chẳng thể từ khước được nữa . Anh thở dài, xụi lơ:
- Được rồi! Hôm đó tôi sẽ mang đến!