Minh Hiểu Khê
Bong bóng mùa hè
Chương 4
Im lặng, không một hơi thở.
Ánh đèn cường độ mạnh rọi trên khuôn mặt Doãn Hạ Mạt, bỗng nhiên cô
cảm thấy mình như đang nằm mơ, một giấc mơ dài, trong giấc mơ có đêm
đen vô tận, đằng đẵng, đêm đen và sự lạnh buốt không có điểm tận cùng,
sau đó là ánh sáng nóng bỏng khô khốc, tia sáng cường độ mạnh ấy làm
nhoà đôi mắt cô.
Trong giấc mơ...
Là một sự yên tĩnh chết chóc...
Có lẽ...
Đau đến nỗi đã chết thật rồi sao?
Cô mơ hồ nghĩ ngợi, thế thì vứt bỏ luôn đi, dù rằng nguyên do thân thể
chẳng còn chút sức lực mà ngã xuống đất, chết đi rồi thì cũng chẳng cần
phải nỗ lực kiên cường nữa, đã có thể khóc, đã có thể hét to, cô rất đau, rất
đau...
Trường quay yên lặng.
Phút chốc tất cả đều như ngưng lại giống hệt hình ảnh định cách trên màn
hình.
Dưới ánh đèn cường độ mạnh giữa trường quay.
Thân người Doãn Hạ Mạt từ từ sụp xuống, hai cánh tay ôm đỡ lấy cô, cánh
tay thon dài ấy đầy sức lực, sợi ren lụa màu xanh xinh đẹp trên cổ tay nhẹ
nhàng bay bay. Trong nỗi đau tê tái khắc sâu trong xương, vòng tay đang
ôm cô giống như một tia nắng mặt trời ấm áp, lặng lẽ dúi cho cô cọng rơm
cuối cùng để chống chọi.
Hàng lông mi bé đen nhánh của cô nhè nhẹ run.
Gương mặt trắng bệch, trắng bệch.
Hít một hơi thở nhẹ, Hạ Mạt từ từ mở mắt, ánh mắt thoáng chút mơ hồ, đôi
mắt ấy với cô rất gần, rất gần, một màu xanh đậm như đáy hồ mùa đông.
Trên mặt hồ kết một lớp băng, lớp băng có vẻ như rất dày, nhưng hình như,