Chung Nhã bắt đầu khâm phục con mắt của đạo diễn Ngô, mấy người mà
ông chọn đến thử vai, người nào cũng có nét độc đáo riêng của mình, hèn
chi chất lượng của những bộ phim ông làm đều rất tuyệt vời. Nghĩ đến đây
Chung Nhã nhìn An Bân Ni bước đến phía trước ống kính, có thể đạo diễn
Ngô chọn cô ấy đến thử vai là có cái lý khác của ông ấy.
Máy quay chiếu thẳng vào An Bân Ni.
An Bân Ni ngơ ngác nhìn về nơi nào đó, những hạt sương long lanh từ từ
đọng lại trong mắt cô. “Hự!” Một tiếng, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi,
sau đó, từng giọt, từng giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt An Bân Ni như
những hạt trân châu bị đứt ra khỏi sợi dây nối, An Bân Ni đau khổ kêu
khóc…
“Tiểu Thành!”
Gương mặt An Bân Ni tràn đầy nước mắt, tiếng khóc thật thảm thiết, từ
tiếng khóc thút thít của sự kiềm nén bổng trở thành tiếng gào khóc, nhưng
lại không gây nên cảm giác đột ngột, mà ngược lại, nó có sức rung động rất
lớn.
“Tiểu Thành! Em đừng đi!”
An Bân Ni giơ tay lên không trung như có ý đồ muốn tóm bắt thứ gì đó,
nước mắt cứ tuôn ra như nước tràn đê, cô khóc đến mức không thành tiếng,
khóc một cách tuyệt vọng, cô gào khóc như thể cả thế giới này sắp bị hủy
diệt!
“Tiểu Thành!...”
Tiếng kêu khóc đến sức cùng lực kiệt của cô xuyên qua phòng thử vai ra
ngoài!
Tiếng kêu khóc thảm thiết đó như một cây kim, đâm vào và làm cho Doãn
Hạ Mạt sợ hãi đứng phắt dậy!
Tiểu Trừng…
Hình như nghe thấy có người đang gọi tên Tiểu Trừng, cô hoảng hốt nhìn
bốn phía xung quanh.
Chẳng có gì hết…
Là ai đang gọi Tiểu Trừng…
Tiểu Trừng ở đâu?