cầm miếng bánh sandwich có mấy vết bỏng do bị dầu bắn, không biết đã
làm hỏng bao nhiêu quả trứng rốt cuộc mới có thể có được thành quả trứng
rán vàng đẹp như thế này.
Nhìn những vết bỏng trên tay Âu Thần.
Hàng mi Doãn Hạ Mạt khe khẽ rung rung, cô yên lặng ngắm nhìn, ánh mắt
của cô hướng về phía Âu Thần đang ngồi xổm trước mặt mình, trong đáy
mắt có sự xúc động như sóng nước đang chuẩn bị tuôn trào. Sau đó Hạ Mạt
cắn một miếng bánh sandwich trên tay Âu Thần nhai chầm chậm rồi từ từ
nuốt.
Vì quá căng thẳng nên cánh tay của Âu Thần cứ cứng đờ trước mặt Hạ
Mạt!
Cô không nhổ ra!
Lần này cô đã ăn vào mà không nhổ ra!
Niềm vui trùm khắp lên người Âu Thần, anh thậm chí chưa để ý đến việc
xác định xem ánh mắt của cô vừa nhìn anh có phải là ảo giác của mình hay
không. Âu Thần khẽ đặt cốc sữa lên môi Hạ Mạt, anh căng thẳng nín thở
nói :
“Uống thêm chút sữa bò nữa đi em.”
Một kỳ tích đã xảy ra, cô đã uống sữa xong lại ăn mấy miếng bánh
sandwich, tuy rằng cô ăn còn rất ít, nhưng đối với Âu Thần mà nói, điều
này đã quá đủ để khiến anh sướng phát điên lên rồi.
Dọn xong bữa sáng, Âu Thần đặt cuốn kịch bản trên gối Hạ Mạt vào trong
túi xách tùy thân của cô, giúp cô mặc áo khoác, lấy xe chở cô đến tận
trường quay. Tâm trạng của Âu Thần quá đỗi vui sướng đến nỗi trong lúc
đang lái xe, đôi môi của anh lúc nào cũng tủm tỉm cười.
Trân Ân vẫn còn thấy lo lo.
Tình hình tinh thần của Doãn Hạ Mạt như vậy chẳng hiểu có thể tham gia
đóng phim được không? Cô ấy có thể nhớ lời thoại, dưới ánh đèn tụ quang
cường độ cao và trước mặt mọi người đang tụ tập, cô có thể diễn suôn sẻ và
nói trôi chảy những lời thoại không?
Ngày đầu tiên bộ phim được chính thức bấm máy, lòng dạ Trân Ân cứ như
có lửa đốt vậy. Thế rồi cùng với tiếng đạo diễn Ngô hô to, “Action!”, dưới