với anh này!”
“…”
“Alô? Anh Âu Thần hả?” Giọng nói dịu dàng của cô từ trong điện thoại,
hình như có cơn gió thổi qua mộ Tiểu Trừng, giọng Hạ Mạt có chút gì xa
xôi và mơ hồ.
“Anh đây.”
“…” Giọng Hạ Mạt hơi ngạc nhiên, cô nói một cách nhẹ nhàng, “… công
việc ở công ty nhiều vậy chắc hôm nay anh mệt lắm rồi phải không?”.
“Em ở mộ của Tiểu Trừng à?”
“Vâng, em muốn đến thăm Tiểu Trừng. Nhưng nếu anh đợi em, em sẽ về
ngay.”
“Công ty vẫn còn chút việc, anh cần phải xử lý thêm một số văn bản. Em ở
với Tiểu Trừng thêm một lúc nữa đi, cậu ấy chắc rất muốn gặp em.” Âu
Thần mỉm cười nói, cố gắng không để ảnh hưởng đến tâm trạng Hạ Mạt.
“Vâng, em sẽ nói với Tiểu Trừng, mấy ngày nữa em và anh sẽ lại đến thăm
Tiểu Trừng.”
“Ừ. Tối nay em có về nhà ăn cơm không?”
“Có.”
“Vậy thì anh về công ty trước, rồi về nhà đợi em nhé!”
“Vâng, em sẽ nhanh chóng về. Nhưng nếu anh đói thì cứ ăn cơm trước đi,
không phải đợi em đâu.”
“Ừ, anh sẽ đợi em. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Nhìn chữ “cuộc gọi kết thúc” xuất hiện trên màn hình điện thoại, nụ cười
trên gương mặt Âu Thần dần dần lắng xuống, ánh mắt anh cũng dần trầm
mặc theo. Kể từ sau cuộc nói chuyện hôm đó, Hạ Mạt đã thực sự làm như
những gì cô nói, cố gắng làm một người vợ tốt, vô cùng dịu dàng và quan
tâm, cẩn thận từng li từng tí, dường như cô chỉ sợ làm anh tổn thương.
Có lẽ Hạ Mạt cảm thấy mắc nợ anh, cũng có lẽ cô muốn cố gắng bù đắp
cho anh. Thế nhưng cô đã sai, từ đầu chí cuối đều là do anh mắc nợ cô, ép
buộc cô.