BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 21

“Cám ơn bạn…”
Con mập lau nước mắt, hai tay ôm chặt chân phải Hạ Mạt buông ra. Hạ
Mạt lúc đầu tính bỏ đi luôn, mặc kệ con mập, nhưng nhìn khuôn mặt thê
thảm, nước mắt giàn giụa của nó, cô bé cũng cảm thấy tồi tội. Hạ Mạt cúi
xuống lượm chiếc khăn tay của Lạc Hi bỏ rơi dưới đất, đặt lại vào tay con
mập, nói: “Lau mặt đi”.
Con mập ngô nghê nhìn Hạ Mạt.
“Còn nữa”, Hạ Mạt thờ ơ nói, “hãy coi như đúng là đã được người ta hôn,
nhưng cũng không nên đi rêu rao khoe khoang khắp nơi”.

***

Từ khi Lạc Hi về sống chung cùng nhà, hầu như mọi sự chú ý của bố dồn
hết vào hắn. Ngày nào bố cũng bảo mẹ nấu những món hắn thích ăn, quan
tâm đến tất cả mọi chuyện của hắn ở trường ra sao, có gì phiền toái không.
Thế nên cái “ưu tú” của Lạc Hi càng lúc càng làm cho bố khoái chí. Mẹ từ
chỗ ban đầu không chấp nhận hắn, dần dà thấy hắn khiêm tốn, biết xử sự
cũng đã chuyển dần sang thích hắn, nụ cười trên gương mặt mẹ càng lúc
càng nhiều. Tiểu Trừng thì khỏi nói, cả ngày lúc nào cũng bám theo sau
hắn, liên mồm gọi “anh Lạc Hi” này, “anh Lạc Hi” nọ.
Lạc Hi trở thành trung tâm của cả gia đình.
Có lẽ hắn chính là nhân vật trời sinh ra đã mang ánh hào quang quanh
người. Chỗ nào có hắn xuất hiện, chỗ đó ánh hào quang rực rỡ lóa mắt
khiến tất thảy những người khác đều bị lu mờ, họ chỉ có thể được đứng
trong những xó xỉnh chẳng ai thèm để ý tới.
Sáng sớm thứ Bảy, Hạ Mạt đang nằm trên giường, cô bé chưa muốn dậy,
buồn bã thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Cánh cửa phòng cách âm không được
tốt lắm, cô bé nghe thấy tiếng bố mẹ ăn sáng xong đi khỏi nhà. Tiểu Trừng
cũng đang chuẩn bị đồ vẽ để ra công viên vẽ cảnh thiên nhiên.
“Anh Lạc Hi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.