giải là chuyện đương nhiên. Hạ Mạt trong lòng vui buồn lẫn lộn, bảo vui
không đúng là giả dối, có thể rinh được giải thưởng Gương mặt mới xuất
sắc nhất của năm này đều là ước mơ của tất cả các nghệ sĩ, xa hơn nữa đó
chính là dấu hiệu báo trước có thể còn giành được nhiều cơ hội lớn hơn sau
này.
Nhưng…
Giải thưởng này đúng ra không thuộc về cô.
So về tài năng hay là được công chúng mến mộ, Bạch Âm và Phan Nam
đều vượt cô một bậc, nếu album của Bạch Âm như mặt trời mùa xuân thì
tính nghệ thuật và tính thịnh hành trong album của Phan Nam được kết hợp
cực kỳ hoàn mỹ.
“Xin lỗi”.
Hạ Mạt ngửa đầu uống hết cốc rượu, có lẽ vội nên sặc một chút. Cô muốn
có được sự công nhận mình xứng đáng với giải thưởng. Điều cô muốn đạt
được đó là sự thừa nhận của mọi người sánh ngang ngửa với thành tích của
bản thân, chứ không phải tự dưng lại có được trong tay thứ lẽ ra thuộc về
người khác như kiểu đi chôm được.
“Cái gì thế!”, Phan Nam đập nhẹ vào lưng Hạ Mạt, cười hì hì, nói, “Nếu
giải thưởng bị Bạch Âm cuỗm đi mất, có lẽ mình cũng sẽ chỉ buồn vài phút,
đằng này lại rơi vào tay cậu, đâu khác gì mình được giữ. Hạ Mạt, hãy tin
vào chính bản thân, cậu mới là người xuất sắc, tuy cậu vào nghề tương đối
muộn, nhưng một ngày nào đó, cậu có khi còn sáng giá hơn cả thằng nhóc
Lạc Hi ấy chứ!”
“A Nam…”
Hạ Mạt trong lòng ấm áp, cô nhìn Phan Nam thân thương, giây phút này, cô
không nói được thành lời.
“Tuyệt đối không được nói những lời thần kinh đó nhé”, Phan Nam nháy
mắt, ôm lấy vai Hạ Mạt như hai chị em, “Mình sẽ lạnh, sẽ lạnh lắm đó”.
Hạ Mạt cúi đầu cười.
Sau Trân Ân, Phan Nam là người bạn thứ hai có thể đi được vào trái tim cô.
Đột nhiên.
Khu vực đãi tiệc rượu bị khuấy động, một nhóm có đến trên trăm người yêu