BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 359

trong môi mình, nụ hôn nồng cháy thiêu rụi tất cả.
Thế rồi…
Hai người không còn nghe được âm thanh nào nữa.
Trên thế giới này chỉ còn lại vòng xoáy ngọt ngào mê hoặc như trúng độc
đó mà thôi.
“Rầm…”
Một tiếng động mạnh!
Cánh cửa phòng giận dữ đập vào tường!
Trong không khí hình như có băng kết.
Cái lạnh thấu xương thấu thịt.
Gió tuyết như từ cửa ập tới!
Lạc Hi và Hạ Mạt thất kinh nhìn ra cửa.
Chỉ thấy Âu Thần giận dữ cứng đờ đứng trước cửa, đôi môi trắng bệnh
nhìn chằm chằm vào hai người đứng ôm chặt nhau thành một, đôi mắt âm u
như có ngọn lửa đau khổ cháy bùng bùng. Âu Thần như một bức tượng cô
độc lạnh lùng mím chặt môi, trùm đầy giận dữ.
Hạ Mạt chết trân.
Theo phản ứng bản năng, Hạ Mạt muốn rời Lạc Hi.
Vai nhói đau.
Ngón tay Lạc Hi bấu chặt giữ lấy cô, làm như cô là khúc cây nổi cuối cùng
trên mặt nước trước lúc anh bị chìm, cho dù có làm cô nát vụn, anh cũng
nhất quyết không buông tay. Cô đau quá quay mặt qua nhìn Lạc Hi, kinh
hãi nhận ra đôi mắt Lạc Hi đầy yếu đuối, ngoài sự yếu đuối còn có cả sự im
lặng, căng thẳng và sợ hãi sẽ bị đánh mất thứ gì.
Cô quay lại nhìn, Âu Thần đã đứng ngay trước mặt.
Gương mặt lạnh băng.
Thế rồi cái lạnh trong con mắt ấy chuyển dần qua phẫn nộ, rồi giận dữ khó
mà kiềm chế.
Những bức ảnh cũ ố vàng từng tấm, từng tấm nhảy lượn trước mặt cô, sau
đó, như những chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Cô đứng nhìn những
tấm ảnh đó, cảm giác ngạt thở chặn ngang cổ họng.
“Em đã lừa tôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.