BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 419

Cô từ từ mở rộng tầm nhìn.
Cô không muốn người ta nhìn thấy nỗi nhục của cô cho dù họ chỉ là những
người xa lạ không quen biết. Ánh mắt cô chuyển qua chỗ khác, bỗng nhiên
sâu thẳm trong đáy lòng cô có một cảm giác sợ hãi, cảm giác đó giống như
đang bị một cây kim sắc cực lạnh đột ngột đâm thọc vào người.
Cô đột ngột quay ngoắt đầu lại nhìn!
Bên ngoài trường quay, trong bóng mát u ám ấy...
Xa xa...
Âu Thẩn đằng xa kia đang dõi nhìn cô!
Bên ngoài trường quay, Âu Thần đứng trong một góc có bóng râm. Anh
không thể nghe được bất kỳ âm thanh gì, và cũng chẳng thấy được bất cứ
sự việc gì. Trong ánh mắt anh chỉ có cô đang đứng giữa trường quay, sắc
mặt nhợt nhạt, bóng dáng thảm hại.
Từ đằng xa nhìn Hạ Mạt.
Ánh mắt cô đang nhìn qua đây, vô hồn trống rỗng là thế, sau đó là sợ hãi và
hoang mang. Nhanh như chớp, cô quay đầu đi với ánh mắt ảm đạm, dùng
mái tóc dài che đi dấu vết bị đánh trên mặt. Hình như đối với cô, cái đau bị
đánh mãi mãi không bao giờ có thể so sánh nổi với việc bị anh chứng kiến
nỗi nhục nhã và sự xấu hổ.
Môi Âu Thần mím chặt lại thành một vệt trầm u uất.
“Mọi người chuẩn bị!"
Ðạo điễn Từ dán mắt vào máy theo dõi, khua tay:
“Diễn!”
Giữa trường quay.
Tât cả máy quay và ánh sáng đều rọi vào mặt An Bân Ni và Doãn Hạ Mạt.
An Bân Ni không nhìn Doãn Hạ Mạt, "Băng Đồng... cô... cô nói gì... đó
không phải là sự thật... đúng không?".
Doãn Hạ Mạt tránh ánh mắt của An Bân Ni, nặng nề nói: “Là thật đó".
An Bân Ni vung tay lên!
“Bốp!”
Lại một cái tát tay rất mạnh bên má trái của Doãn Hạ Mạt, thậm chí âm
thanh vọng lại của cái tát đó còn lớn hơn cái tát lúc trước, bàn tay đó dường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.