rồi đó thì phải.
“Chào ngài, xin gọi tôi là Hạ Mạt”
Doãn Hạ Mạt bắt tay Hạ Anh Bá, giọng nói rất bình tĩnh nhưng những đầu
ngón tay bất tuân cứ lạnh cóng. Doãn Hạ Mạt không rời mắt khỏi ông chủ
Hạ, không biết ông ấy có còn nhớ đến mình không, nếu như ông ta còn nhớ
thì không biết là ký ức của ông ta về cô dừng lại ở thời điểm nào.
“A…”
Hạ Anh Bá trong đầu thoáng vụt một vài hình ảnh đã rất lâu, có đôi chút
khó khăn để liên hệ lại giữa cô gái đang đứng trước mặt với cô bé con mình
bê bết đầy thương tích năm đó. Ông còn nhớ là hồi đó, trên mặt cô bé còn
có một vết thương, không ngờ lại không để lại dấu vết gì. Còn cô gái bây
giờ đang đứng trước mặt ông hình như là một minh tinh, có điều ông ta chỉ
nhìn thấy cô ấy qua phim ảnh nên cũng không lưu tâm lắm.
“Rất vui được làm quen với cô.”
Không nói nhiều, Hạ Anh Bá mỉm cười im lặng. Chuyện đã qua cứ để qua
đi, cô ta giờ đây là một ngôi sao, những chuyện ngày xưa nhất định cũng
không muốn người khác nhắc lại.
“Xin lỗi, ngài có thể cho tôi cách làm thế nào để liên lạc được với ngài
không?”
Doãn Hạ Mạt hỏi với vẻ áy náy. Tuy nhiên trong lòng cô thừa biết như thế
là quá đường đột, nhưng cô đã thử rất nhiều cách để liên lạc với Hạ Anh Bá
nhưng không sao trực tiếp gặp được ông ta.
“Cô làm như vậy có quá vội không đấy?”
Một giọng nói lạnh lùng phát ra sau lưng Hạ Anh Bá, Doãn Hạ Mạt hơi
ngạc nhiên ngó nhìn, chỉ thấy đó là Thẩm Tường đang khoác tay Lạc Hi đi
tới.
“Dù có là trong bụng nhất nhất muốn trèo lên cao cũng xin cô đi theo con
đường cho rõ ràng một chút. Ông chủ tín nhiệm cô đang đứng bên cạnh cô
đó, vậy mà chờ không đặng, cô phải tức tốc làm quen thêm một ông chủ
mới khác hay sao?”
Thẩm Tường tay khoác chặt cánh tay Lạc Hi nhìn Doãn Hạ Mạt, ánh mắt
chất chứa đầy sự coi thường, khinh ghét. Lạc Hi chỉ thản nhiên nhếch mép