BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 89

để ý đến mà lại cho rằng bố làm thêm ở công ty. Có hôm giúp mẹ thu dọn
phòng ngủ, thấy đầu thuốc lá chất như núi trong gạt tàn, nhưng tại sao cô
bé vẫn không để ý nhỉ. Nửa đêm thức giấc, qua cửa sổ phòng, cô bé nhìn
thấy bố đang ở trong vườn hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, hình như
có cả tiếng thở dài, cô bé tính để bụng ngày hôm sau sẽ hỏi bố có chuyện
gì, nhưng bận lên lớp học, bận luyện hát, rồi bận đến đài truyền hình.
Quanh đi quẩn lại, cô bé quên béng mất.
Toàn thân cô bé ớn lạnh.
Là lỗi của mình, lẽ ra mình phải phát hiện ra trước khi mọi chuyện phát
sinh để tìm cách cứu vãn! Nhưng mình đã sống trong sự an nhàn quá lâu,
đã mụ mị như con ngốc trước mọi việc xảy ra xung quanh.
Một đêm không trăng.
Nét mặt bố đầy đau khổ, cảm giác thất bại nặng nề, “Rời công ty… chính là
thất nghiệp… bố đã thử rồi… rời công ty bố không thể tìm được việc khác
để làm…”.
Cô bé ngạc nhiên, “Lạc Hi mà không đi, bố chỉ có thể chọn con đường thất
nghiệp thôi ư?”.
Bố ôm đầu, thân hình bố đồ sộ bất lực từ từ ngồi phịch xuống bệ đá giống
như một con gấu lớn già yếu, kiệt sức, vô cùng mệt mỏi.
Cô bé nhìn chằm chặp vào người đàn ông đó.
Trong ánh mắt có một nỗi đau không thuộc lứa tuổi cô bé.
“Xin thứ lỗi… nếu như lúc đầu con không nhờ vả Âu Thần Thiếu gia… bố
cũng chẳng có được công việc này… nếu như Âu Thần Thiếu gia không
đuổi bố… bố sẽ…”, tiếng bố nghẹn ngào, “hãy thứ lỗi… không có ai nhận
bố… thất nghiệp… thật đáng sợ… rất đáng sợ…”.
Hạ Mạt cắn chặt môi.
Môi cô bé đau nhói.
Cổ họng cô bé cũng bỏng rát như lửa thiêu.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Mạt đứng trước cánh cổng lớn biệt thự nhà họ Âu,
người quản gia và cô hầu gái cung kính đáp lễ, họ bảo với cô Thiếu gia đã
bay sang Pháp từ chiều hôm qua rồi. Cô bé bấm số di động của Âu Thần,
mười mấy lần, điện thoại của cô chỉ trả lời một câu: “Xin lỗi, số quý khách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.