BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 936

tất cả lại đảo lộn lên như vậy? Dõi nhìn bóng dáng cao cao xơ xác của Âu
Thần biến mất dần sau cửa, Doãn Trừng khẽ thầm thì:
“Anh Âu Thần, anh yêu chị nhiều lắm phải không?”

***

Nắng chiều tĩnh lặng trải dài trên khuôn mặt nhợt nhạt của Lạc Hi.
Đôi mắt anh chầm chậm hé mở.
Ánh mắt mông lung nhìn trên trần nhà, Lạc Hi hoảng hốt như vừa trải qua
một giấc mơ thật dài, anh không rõ lúc này anh đang chìm trong mơ hay
những chuyện quá khứ kia mới là cõi mộng dày đặc sương mù.


“… anh có thể cầu xin em đừng lấy anh ta được không…”

“Nhưng… em thật cố chấp và lạnh lùng, giống như một bức tường băng
không kẽ hở; từ trước đến nay em chẳng thể vì anh mà đổi ý bất cứ điều
gì… Hạ Mạt, anh đến đây để làm gì… liệu em có vì anh mà không lấy Âu
Thần, có được không?”


“… không có tác dụng gì đâu.”
Trong tiếng gió bị cây lá lay lắc làm vỡ toang ra, giọng nói của Hạ Mạt
như tia sáng lạnh lẽo lóe lên châm một nhát buốt giá.
“Bởi vì… em yêu anh ấy.”


“Em yêu Âu Thần.”


Làn môi nứt nẻ nhợt nhạt, đôi mắt nhắm lờ đờ, tại sao anh vẫn còn sống, tại
sao thần chết lại không cướp đi sinh mạng của anh, tại sao những hồi ức xót

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.