BÔNG HUỆ ĐỎ - Trang 152

lá thư viết cho Lơ Mênin, để trong lúc dạo chơi gặp thùng thư ở đâu thì bỏ ở
đấy.

Hầu như ngay sau đó, Đơsactrơ đến mời ba bà bạn đi phố. Đứng chờ trong

tiền sảnh, anh nhìn thấy ba bức thư trên khay.

Anh không tin thuật xét đoán tâm hồn qua chữ viết nhưng nhạy cảm với

hình dạng con chữ như với một thứ hình vẽ có tính trang nhã riêng của nó. Chữ
viết của Têredơ làm anh say sưa vì nó khiến anh nghĩ tới nàng và nó như một
thứ thánh tích mới mẻ; anh cũng thưởng thức lỗi viết rất mực chân phương, nét
bút táo bạo và giản dị. Anh ngắm nhìn địa chỉ trên thư nhưng không đọc, với
một niềm say mê nhục cảm.

Sáng hôm ấy, họ đến thăm viếng nhà thờ Xanhtơ-Mari-Nouven mà trước đó

nữ bá tước Mactanh đã đến xem cùng với bà Macmê. Nhưng Ben trách họ đã
không chú ý xem chân dung Ginevra của Benxi

[96]

trên một bức tranh tường ở

chỗ hát kinh trong giáo đường. “Phải đến xem bộ mặt tươi mát ấy – cô ta nói –
trong ánh sáng ban mai tươi mát”. Trong lúc nữ sĩ Ben và Têredơ chuyện vãn
thì Đơsactrơ bước theo bà Macmê, kiên nhẫn nghe bà kể những giai thoại về
các viện sĩ hàn lâm ăn tối ở nhà các vị phu nhân trang nhã; và anh chú ý tới
niềm băn khoăn của bà đã mấy ngày nay, bà thiết tha muốn mua một tấm mạng
che mặt bằng tuyn. Ở Phlôrăngx, bà không tìm được tấm nào hợp với ý thích
trong các cửa hiệu. Bà luyến tiếc đường phố Lơ Băc…

Ra khỏi nhà thờ, họ đi ngang qua cửa hàng người thợ giày mà Sulet đã nhận

làm thầy. Ông lão đang vá những chiếc giầy thô kệch. Bên cạnh ông, cây hoắc
hương vươn cao cái ngọn xanh rờn và con chim sẻ có chiếc chân gỗ thì kêu
chiếp chiếp.

Bà Mactanh hỏi thăm sức khỏe và việc làm của ông lão, hỏi ông có mãn

nguyện không. Ông trả lời bằng tiếng “có” duyên dáng của người Ý, khẽ thốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.