BỨC TRANH CHẾT CHÓC - Trang 19

Pho Tượng Đá Trên Cát Trắng

Lần đầu đến Mũi Tàu khiến tôi rất thích thú. “Bãi biển Mũi Tàu trải dài, cát
trắng phau phau. Biển xanh ngắt... Mùa này vắng khách, vì đã hết mùa du
lịch...

Tôi ngồi ngắm biển, bồi hồi.. Sóng vỗ dồn dập, hàng phi lao reo hát. Rồi tôi
lang thang đi dọc bờ biển. Và lên đồi cao, ở đó, tôi chợt nhìn thấy một ngôi
mộ cổ, làm bằng đá ong. Trên mộ, có một pho tượng đá, tạc hình đức con nít
đang ngồi.. Tôi xoa đầu đứa bé, lẩm bẩm:

- Lạ nhỉ, sao trên ngôi mộ cổ lại có hình đứa bé đang ngồi? Nó có liên hệ gì
với người dưới mộ. Nhìn nó tội nghiệp quá, hình như đang chờ ai. Hay dưới
mộ là mẹ nó…

Tôi đứng thừ một lúc, rồi quay đi... Chiều đó tôi lại ra biển. Buổi chiều êm
dịu.Hoàng hôn như chiếc áo màu tím choàng lên mặt biển. Cà một vùng tím
biếc. Đêm xuống rất nhanh. Cuối cùng chỉ còn ánh sáng mờ. Ánh sáng của
cát trắng.

Bất chợt, tôi thấy đứa bé chạy tung tăng trên cát, hai tay giơ cao, như vẫy
vẫy... Tôi bước lại, đứa bé ôm chầm lấy tôi, tôi ngạc nhiên.

- Kìa, cháu là con nhà ai, mới có non một tuổi, mà đã ra biển rồi? Cháu
không sợ sóng gió à?

Đứa bế lanh lảnh:

- Cháu chẳng sợ gì cả, cháu quen rồi. Biển đẹp quá chú nhỉ?

Tôi cười:

- Cháu còn bé mà đã biết yêu biển rồi, kể ra cũng gan dạ thật. Thế chiều nào
cháu cũng ra biển à...

Đứa bé rổn rảng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.