BỨC TRANH CHẾT CHÓC - Trang 73

- Cảm ơn bác Túc, nếu không có bác có lẽ tôi đã chết. Mà sao Huyền Thu lại
gọi tôi ra nhỉ? Tôi là chồng cô ấy kia mà, lẽ nào cô ấy lại muốn hại tôi?

Ông Túc đáp:

- Ma quỉ vốn vô thường, đâu có phân biệt phải trái, tình nghĩa. Số cậu là còn
may lắm đấy. Huyền Thu đã bị con cọp này sai khiến, nên cô ta gọi cậu ra
cho cọp ăn thịt để đoàn tụ với cô ta nơi suối vàng...

Chu Khái Rực ràn rụa nước mắt, lẩm bẩm:

- Huyền Thu, lẽ nào lại như thế? Em ở đâu?

Tiếng khóc vang lên:

- Anh Chu Khải Rực, mau đến với em... Em ở đây!

Chu Khải Rực nhìn kỹ, thấy trong làn mưa, một bóng trắng lấp loáng, chàng
vội chạy đến. Ông Túc không đuổi theo, vì biết Huyền Thu sẽ không còn
làm hại được Chu Khái Rực nữa. Ông để xác cọp và xác linh cẩu ở lại khu
nghĩa địa, sáng hôm sau sẽ thu dọn...

Bà Tám đón ông, vẻ lo lắng, ông Túc cười hể hả:

- Chắc em đã nghe tiếng súng nổ phải không? Con cọp và con linh cẩu đã bị
anh giết chết rồi...

Bà Tám vui mừng:

- Vậy ư? Thế mà em lo quá. Còn Chu Khải Rực đâu rồi?

Ông Túc nói:

- Cậu ấy đang gặp Huyền Thu. Mà em biết không. Huyền Thu là ma trành
đó. À, Chu Khải Rực về kìa...

Chu Khải Rực vẻ mặt bình thản. Bà Tám tò mò:

- Chu Khải Rực, cậu có gặp Huyền Thu không?

Chu Khải Rực gật đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.