BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 90

A Lai

Bụi trần lắng đọng

Người dịch: Sơn Lê

Chương 9

Ốm

Tôi sợ chuột. mọi người nói tôi ốm.
Tôi không ốm, chỉ sợ cái loài có cặp mắt sáng, hàm răng nhọn hoắt và tiếng
kêu chít chít.
Nhưng mọi người vẫn bảo tôi ốm.Tôi cũng không có cách gì để mọi người
không nói như thế. Việc tôi có thể làm được là, khi mẹ đến, tôi nắm chặt
tay Trác Mã. Hàng ngày, quản gia đưa thằng Trạch Lang và thằng Nhi Y
con người đao phủ, chờ ở cổng. Hễ thấy tôi ra, hai đứa bám theo không rời
một bước.
Trác Mã nói "Cậu chưa phải là Thổ ti mà oai hơn cả Thổ ti".
Tôi nói "Tôi sợ".
Trác Mã không chịu "Xem cái vẻ ngốc của cậu kìa!"
Nhưng cặp mắt cô ta vẫn không rời anh thợ bạc. Anh thợ bạc ngước lên
nhìn chúng tôi. Anh gõ phải tay, tôi cười. Người lâu nay không cười, đến
lúc cười cảm thấy khoái vô cùng, thậm chí còn khoái hơn cả với con gái.
Vậy là, tôi nằm ngửa ra đất mà cười. Ai trông thấy cũng nói, đúng là cậu
ốm rồi.
Vì tôi ốm mà Lạt ma Môn Ba và Phật sống Tế Ca có dịp thi tài cạnh tranh.
Hai người đều nói có thể chữa lành bệnh cho tôi. Lạt ma Môn Ba ở gần,
tiện bề đọc kinh và thuốc thang, tụng kinh là trước, thuốc thang là phụ,
không thấy công hiệu. đến lượt Phật sống Tế Ca ra tay, cũng cái cách chữa
chạy gần như thế nhưng thuốc là chính, đọc kinh là phụ.Tôi không muốn
hai người này chữa bệnh cho tôi, nếu tôi ốm thật. Lúc uống thuốc tôi phải
nhắm mắt, có thể thấy thuốc trôi xuống bụng, rồi theo xuống ruột.Tức là
thuốc không đến được nơi có chuột mà tôi sợ, lũ chúng bò lên vách ngăn dạ
dày.Thấy hai vị kia quý thuốc, rất trịnh trọng, tôi rất muốn cười.Thuốc của
Lạt Ma Môn Ba là những viên đen, thuốc viên đựng trong cai hộp rất đẹp,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.