CÁC VỊ THẦN HY LẠP CỦA PERCY JACKSON - Trang 145

"Muốn hiểu sao thì hiểu!" Hera bật khóc. "Tôi sẽ sinh con mà không

cần ông đây, không cần bất cứ tên đàn ông nào! Tôi sẽ tự mình có em bé!"

Zeus gãi đầu. "Ừm, em yêu, a không nghĩ một chuyện xảy ra theo

cách đó đâu."

"Há!" Hera sầm sập đi ra khỏi ngự điện.

Tôi không biết cô ra làm cách nào. Từ khi đám cưới với Zeus, Hera

trở thành nữ thần của hôn nhân và làm mẹ, nên tôi chắc cô ấy cũng có chút
quyền năng nào đấy. Mà thôi, chỉ nhờ vào sức mạnh ý chí, vài bài tập luyện
hít thở rất hữu dụng, có thể là chút thuốc men phương Đông, cùng chế độ
ăn đúng đắn, Hera có thai một cách thần kỳ, tuyệt đới không cần chút trợ
giúp nào.

Đấy là tin tốt.

Tin xấu là gì? Khi đứa bé chào đời, nó trông như nó phải cần đến chút

trợ giúp. Đầu nó méo xẹo. Toàn thân phủ vài mảng lông đen xoắn. Nó có
ngực rộng cùng hai tay cơ bắp, nhưng chân thì tun rẩy cong queo, một chân
dài hơn chân còn lại. Thay vì khóc, nó phát ra tiếng gừ rừ như là đang rất
cần dủng nhà vệ sinh vậy.

Thằng bé là đứa nhỏ xấu xí nhất mà Hera từng nhìn thấy. Dù nó là con

đẻ của cô đấy, nhưng cô không hề cảm nhận được chút liên hệ mẫu tử nào -
không yêu thương gì, chỉ có xấu hổ.

Riêng tôi, tôi không thấy ngạc nhiên khi mọi chuyện hóa ra không tốt.

Ý tôi là, bạn có con để trả thù sao? Quả là một cái cớ trật lất, nhưng đấy
không phải là lỗi của đứa bé.

Hra tự nhủ: Mình không thể trình đứa nhỏ này cho mấy thần khác

xem. Mình sẽ bị chế nhạo. Cô đi đến cửa sổ phòng ngủ đang mở và nhìn
xuống sườn núi Olympus. Chắn chắc là sâu hun hút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.