CÁI CHẾT CỦA LÂM BƯU - Trang 27

của con trai, và nói với Ngô Pháp Hiến, “Tôi đồng ý hoàn toàn
với quan điểm của tham mưu trưởng. Quân đội nhân dân phải
chứng tỏ cho bọn phản động trên thế giới biết vũ khí nguyên tử
là con hổ trong tay chúng ta. Không phải là hổ giấy, hổ chết, mà
là hổ thực, hổ sống. Một khi lực lượng nguyên tử của chúng ta
tung ra thì địch quân sẽ không có cơ hội thoát hiểm.”

Rồi quay về phía Lâm Lập Quả, Lâm Bưu hỏi, “Tiểu Hổ, con

có phải là hổ không?”

Trong nhà, Lâm Bưu thường gọi Lâm Lập Quả là Tiểu Hổ.

Ngô Pháp Hiến vội vàng trả lời thay cho Lâm Lập Quả, “Đồng chí
Lâm Lập Quả là hổ thực. Bây giờ đồng chí ở trong không quân
nên tất cả không quân đều biến thành hổ cả.”

Lâm Bưu vẫn không rời mắt khỏi con cừu non Lâm Lập Quả,

“Hổ thực à? Hà, hà! Tư lệnh của ngươi bảo ngươi là hổ thực đó.
Ngươi nghĩ thế nào? Chú Ngô và ta muốn ngươi thực hiện được
điều đó trong ba năm, năm năm hoặc mười năm. Chỉ huy một
sư đoàn thì rất dễ dàng; chỉ huy một quân đoàn cũng không khó
khăn gì, nhưng chỉ huy một quân đội thì khác hẳn. Tuy nhiên
điều đó cũng nằm trong tay ngươi. Khi ta chỉ huy những đơn vị
tiền phương trong cuộc Vạn Lý Trường Chinh thì ta mới có
ngoài hai mươi tuổi thôi. Chỉ huy cả một quân đội giống như
trèo lên một ngọn núi cao vậy, đòi hỏi mười năm hoặc hai mươi
năm mới làm được.”

Những lời nói của Lâm Bưu với con trai khiến Ngô Pháp Hiến

tin rằng ý đồ làm chúa tể lục địa Trung Hoa của Lâm Bưu có cậu
con trai tham dự. Không quân chính là bàn đạp đầu tiên của
Lâm Lập Quả, và có lẽ quyền hạn của Lâm Lập Quả sẽ bao trùm
cả Ngô Pháp Hiến nữa. Ngô Pháp Hiến tin chắc khi Lâm Bưu lên
địa vị số một thì Lâm Lập Quả sẽ được chọn làm người thừa kế.
Kể từ đó Ngô Pháp Hiến chấp thuận bất cứ điều yêu cầu nào của
Lâm Lập Quả, vì cho đó là lệnh của Lâm Bưu. Tuy nhiên Ngô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.