CÁI ĐỒ TRỜI ĐÁNH. CÔ CỨ ĐỢI ĐẤY!!! - Trang 597

CÁI ĐỒ TRỜI ĐÁNH. CÔ CỨ ĐỢI ĐẤY!!!

CÁI ĐỒ TRỜI ĐÁNH. CÔ CỨ ĐỢI ĐẤY!!!

Ren

Ren

www.dtv-ebook.com

www.dtv-ebook.com

Chương 109: Hỗn Loạn_ Tiếp

Chương 109: Hỗn Loạn_ Tiếp

Mở hé cửa phòng, nhìn rõ thân ảnh người đang nằm trên giường, hắn

bây giờ thật giống một viên pha lê, mà nó chỉ cần chạm vào lập tức sẽ vỡ
vụn. Nó thu tay lại khép cửa rồi rời đi. Mưa vẫn không ngớt, mưa thật buồn,
da diết, nặng nề, tựa như tâm trạng của ai đó.

Thêm một chút nữa, chỉ cần một chút nữa thôi, cô nhất định sẽ làm

được!

Haray vẫn cầm chặt bông hoa bỉ ngạn, máu từ trên người túa ra chẳng

biết từ chỗ nào, hình như cũng không đau đớn, hoặc là cô đã không thể cảm
nhận được nữa rồi. Đôi tay trắng trẻo đầy vết thương, cô cứ vậy, thiếp đi
bên cạnh xác chết của con ma thú. Giao chiến với nó ba ngày mới thắng
nổi, chỉ là thú canh cổng mà đã khó khăn vậy rồi, điều gì còn đang đợi cô
phía trước đây? Thu lại chút sức lực, Haray rút lấy một lá bùa, dùng máu
của ma thú nhuốm đỏ làm chìa khóa mở Hắc Ám, nơi sâu thẳm của Địa
Ngục. À không, nơi này chẳng thuộc về đâu cả, nằm ngoài nhân giới, ma
giới, và thần giới, một nơi đáng sợ. Khẽ nhếch môi cười khẩy, đáng sợ thì
sao chứ? Cùng lắm là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không đầu thai. Chỉ là
trong lòng không kìm được bị thương, cô muốn cho người ta hạnh phúc,
cho người khác cơ hội, nhưng lại đang tâm cướp đoạt cơ hội của chính
mình, ủy hoại đi cả niềm sống của người mình yêu. Giọng nói yếu ớt, mỏng
manh vang lên giữa rừng hoa bỉ ngạn, từng cánh hoa đỏ thắm bay trong
đêm đen vô tận. Đã bao lâu rồi? Thật muốn có thể nhìn thấy ánh mặt trời
lần cuối, hay chí ít là dải ngân hà rực sáng trong đêm trắng.

- Xin lỗi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.