- Chắc kiếp trc cô mắc nợ tôi đấy, nhỏ cà phê, cô còn nợ tôi cái áo đóa lo
đền đê. _Rany mỉn cười.
- Anh đúng là loại ki bo, kẹt xỉ, kiết xu, bủn xỉn, con trai gì mà tính toán
chi li thấy ớn, về mà mặc váy đi. Phật nói kiếp trc ngoái đầu lại nhìn 500
lần mới đổi đc 1 lần thoáng gặp trong kiếp này. Nếu biết vậy thì lần thứ 499
tôi sẽ k quay đầu lại ( Câu này k phải của Ren, mong t/g k thu tiền bản
quyền) _Windy than thở.
- Nói vậy hẳn là kiếp trc cô đã thích tôi rồi nhỉ._ Rany cx sung sướng
hơn.
- K, tôi nghĩ chắc kiếp trc anh iu tôi, nhưng k đc báo đáp nên thất tình tự
tử, bởi vậy kiếp này trời thương mà cho anh gặp lại tôi. Nếu mà thật vậy thì
k bít chừng nào mới trả hết nợ nữa, vì tôi làm tổn thương nhiều người lắm
ai biểu tôi quá đẹp.
( phục vì độ tự sướng của bà này.) Windy tự thao thao bất tuyệt về bản
thân mình mà k hề biết Rany đang há mồm hết cỡ, mắt mở to suýt rớt cả
con ngươi. Sau đó cười như điên dại.
- Haha tôi k ngờ cô nổ giữ vậy... về soi gương ngắm lại mình đi. Đúng là
cô mắc bệnh điên thâm niên mà.
- Này, anh có quyền gì mà phán xét tôi?
- Vậy tôi có quyền mời e ra khỏi lớp vì tội mất trật tự chứ? _ Bà giáo
đứng sau lưng Windy lên tiếng. Cô liếc nhìn bà ta 1 cái rồi bỏ ra ngoài k
thèm nói câu gì. Rany đang định đi theo thì bị bà ta ngăn lại vì cho rằng cậu
k có lỗi, nhưng Rany vẫn đi theo.
* tại bàn nó
- Này anh ngồi xích ra coi, bàn này của mình anh à?