CÁI ĐỒ TRỜI ĐÁNH. CÔ CỨ ĐỢI ĐẤY!!! - Trang 636

- Tỷ tỷ, sao ta không thấy mặt trăng?

- Ta đá ngươi bay xuống dưới cho ngươi xem trăng nhé

- Khỏi đi, ở đây có người đẹp như trăng rồi

Nó xun xoe nịnh bợ. Kể ra Hằng Nga rất hiền lành, cũng không chấp

mấy trò quậy phá của nó, không ghi thù sâu như mấy lão tiên già cổ lỗ sĩ
đó, lần nào thấy nó cũng vội vã đóng cửa, không thèm tiếp. Hằng Nga cai
quản cả cung trăng lạnh lẽo này qua mấy ngàn năm hẳn cũng cô đơn, giống
như Mĩ Tư Đế bị nhốt dưới Hắc Ám môn cô quạnh. Số phận mỗi người như
một cuốn tiểu thuyết, sóng gió hay bình an, nhạt nhẽo hay thú vị chỉ có họ
mới hiểu được.

Mấy con thỏ trắng nhảy qua chỗ nó, hít hít ngửi ngửi, cái tay nhỏ gầy

cầm quả... dưa leo. Nó trố mắt nhìn, chẳng phải thỏ ăn cà rốt sao?

- Hằng Nga, tỷ sao lại trồng dưa leo rồi?

- Muội còn dám hỏi, là đứa nào, đứa nào nhổ hết cà rốt của ta, bảo ta

xuống sắc, nên dùng dưa leo đắp mặt nạ hả?

Nó ủy khuất ngẫm lại, hình như lần trước nó cùng Thiên Nhi đi phá làng

phá xóm thì phải. Hằng Ngang tiên tỉ, từ bộ dạng hiền thục bị đụng chạm
nỗi đau bỗng hóa thành cọp cái, một cước đá nó khỏi Quảng Hàn cung.
Lòng dạ đàn bà thật khó lường, thay đổi như nước triều đông mà.

Nó vừa rời khỏi thì Sky lại đến tìm, nghe Hằng Nga than thở vài câu rồi

vội đuổi theo nó.

Bị đuổi, nó bơ vơ lạc lõng như đứa trẻ không nhà, không cha, không mẹ,

côi cút một mình. À thì cũng không đến nỗi thế, nằm trên lưng phượng
hoàng nhìn ngắm mây trời,túm lấy một đám tường vân thử cho vào miệng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.