nói tiếng nước ngoài, không hiểu tiếng các loài vật trên đồng, phải nhờ
chim bách thanh làm phiên dịch. Cả bọn tìm tới bụi lạc tiên. Sẻ đồng vẫn
ngồi đấy, nước mắt đã ướt đẫm hai bông mẫu đơn.
Dế mèn rón rén đến cạnh Sẻ đồng, dịu dàng hỏi:
- Sẻ đồng ơi, ai cũng đi chơi, ai cũng có bạn, sao Sẻ đồng ngồi một
mình và buồn thế?
- Tôi không muốn chơi với ai cả. Từ nay tôi sẽ không chơi với ai nữa,
tôi sẽ sống một mình! - Sẻ đồng hờn dỗi đáp.
- Sống một mình sao được? - Ong vàng vội vã hỏi - Ai sẽ đi chơi với
bạn, ai sẽ kể cho bạn nghe những chuyện của rừng cao, của đầm xa? Bạn sẽ
hót cho ai nghe?
- Tôi sẽ không hót cho ai nữa! - Sẻ đồng cúi đầu xuống, nước mắt lại
giàn giụa trào ra - Các bạn cứ đi chơi đi, kệ tôi!
Tất cả lo lắng nhìn nhau. Sếu nói ì ọp mấy tiếng nước ngoài, tỏ ý kinh
ngạc. Họa mi bắt đầu rơm rớm nước mắt, Xiến tóc tới trước mặt Sẻ đồng,
điềm đạm hỏi:
- Tùy bạn, nhưng trước khi chúng tôi đi, bạn phải kể cho chúng tôi
nghe: tại sao bạn buồn và không muốn chơi với mọi người?
- Kể đi! Sẻ đồng kể đi! - Tất cả nói. Sẻ đồng nhìn các bạn, sụt sùi, rồi
kể:
- Tôi không muốn gặp ai nữa, bởi có người cho tôi là xấu bụng, gọi tôi
là đồ lừa dối bạn.
- Ai?
- Ong đất.