CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 222

Hôm sau bố cho đất vào trong ống bơ, rồi thả con “luýt” vào đấy. Đêm

hôm ấy con “luýt” kêu ít hơn tối hôm trước thật và đến gần sáng thì không
nghe tiếng nó kêu nữa. Sáng ngày, bé Anh kéo cái hộp bơ trong gầm
giường ra và bỗng kêu lên:

- Bố ơi, con “luýt” đi đâu mất rồi ấy! - Bố vội chạy tới xem, thấy chỉ

còn ống bơ đất và mấy cọng cỏ đã heo héo, nhưng bố vẫn chưa tin là có thể
mất con “luýt” vì cái thành hộp bơ cao thế thì nó trèo qua thế nào được?
“Có thể là nó chui xuống đất chăng?” Bố nghĩ thế và lấy que gảy những
viên đất vụn ở đáy ống bơ lên, nhưng không thấy con “luýt” đâu cả.

- Chắc nó lại trốn đi tìm đất làm tổ rồi con ạ! - Bố nói.

- Nhưng ở đây cũng có đất kia mà.

- Vì đất ở đây ít, lại lạ nó không thích, nó nhớ tổ nó, nó đi tìm rồi. Tổ

nó ở chỗ đất rộng kia.

- Nhà mình toàn đá hoa cả, thế thì nó đi đâu? - Bé lo lắng.

- Chắc nó chui qua ống máng xuống nền đất ở dưới nhà rồi.

Bé ngồi tiếc ngẩn tiếc ngơ con “luýt” và nghĩ ra bao nhiêu là chuyện

mà lo cho nó quá!

Biết đâu con “luýt” lại chả gặp một con mối ở giữa ống máng chẳng

hạn, như thế nó có thế bị mối hoặc chuột ăn mất giữa đường rồi cũng nên.
Khổ thân nó quá, nghĩ đến đây bé rân rấn nước mắt. Bố bé thấy vậy liền dỗ:

- Thôi để mai bố bắt cho con khác.

Đừng bố ạ, bố đừng bắt con khác nữa, cứ để cho nó ở tổ của nó cho nó

đỡ buồn. Bố bắt nó về đây rồi nó lại bỏ đi thì con nhớ nó lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.